“Chuyện là như thế này…” Bích Hồng nghiến răng: “Công ty QL giựt khách hàng lớn nhất của công ty bất động sản Thiên Đạt.
”
Trân Nam Phương sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là không tin nổi, trình độ của Triệu Lập Thành tới đâu cô biết rõ, rất giỏi, nhưng chắc chắn không thể giỏi hơn tổ hợp ăn ý của Thanh Hoa và Thẩm Minh được.
“Chị biết công ty bất động sản Thiên Đạt, lấy trình độ hiện tại của QL chắc chăn nuốt không được.
” Trần Nam Phương nhìn Bích Hồng.
Nhưng người kia rố ràng không có ý định nói thêm.
“Chị hiểu rồi, em mau về đi.
” Trần Nam Phương cười cười, gật đầu với Bích Hồng, cô biết cô bé chỉ đang trả món nợ ân tình.
Năm trước, lúc Trần Nam Phương và Triệu Lập Thành hợp tác cùng nhau: gây dựng sự nghiệp, họ đã phá lệ nhận Bích Hồng vào làm chỉ vì hiểu cho sự khẩn cấp của cô ấy.
Nhìn thấy dáng hình Bích Hồng đi xa dần, Trần Nam Phương bước nhanh ra khỏi khu nhà nhỏ, bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến ga xe lửa.
Trong lúc đó, cô gọi cho Hà Minh Viễn mãi nhưng vẫn không có người nghe máy, đành phải gọi cho Minh Vy giải thích tình hình, cô nói mình muốn đến Thâm Thành, nhờ cô ấy nếu có gặp được Hà Minh Viễn thì giải thích giúp cô, cũng từ chối ý muốn đi cùng của Minh Vy.
Trân Nam Phương mua vé đường sắt cao tốc sớm nhất, không ngừng chạy tới công ty kế toán Thiên Ưng, bên trong như một mớ hỗn độn, không còn ngay ngắn trật tự như lúc trước nữa.
“Mọi người mau nhìn xem ai đến kìat”
“Đó không phải là Trân Nam Phương bên công ty QL sao? Tại sao cô ấy lại đến đây? Cố ý đến đây chế giêu à?”
Trần Nam Phương đi thẳng một đường đến phòng làm việc của Đỗ Thanh Hoa, nghe được rất nhiều lời đàm tiếu, bao nhiêu ánh mắt bất thiện đều chỉa vào cô.
Cô nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra, hai tháng trước cô bị Triệu Lập Thành đuổi ra khỏi QL, làm sao lại trở thành Trần Nam Phương bên công ty QL trong miệng bọn họ rồi?
“Nam Phương không phải người như vậy!”
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đang đứng ở cửa phòng làm việc, Trân Nam Phương nghe thấy giọng Đỗ Thanh Hoa: “Thẩm Minh, sau này đừng nói những lời như thế nữa, nếu không em cũng không khách với anh đâu!”
“Thực ra anh cũng không tin, nhưng mọi chuyện cứ trùng hợp hết lần này đến lần khác như vậy, không liên lạc được với cô ấy cả tháng trời rồi!”
“Cô ấy đến viện điều dưỡng để chữa bệnh!” Đỗ Thanh Hoa gào lên.
“Anh không thể hiểu nỗi viện điều dưỡng nào lại mất hết tín hiệu như vậy!”
Thẩm Minh cũng gào lên, thở hồng hộc: “Cho dù Trần Nam Phương là người bạn mà em coi trọng, nhưng em mắng Hà Minh Viễn nhiều như vậy, côtacóthể không giận em sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Trần Nam Phương đẩy cửa đi vào, nhìn chằm chằm Thẩm Minh hỏi: “Khách hàng của hai người bị Hà Minh Viễn giật sao?”