Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 721




Chương 721

“Nam Phương, vậy tối gặp nha.” Đỗ Thanh Hoa trước khi đi còn chớp chớp đôi mắt hạnh: “Chúng ta còn tâm sự thâu đêm.”

Mà mặt Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách đều đen.

l7 “Em vừa mới đồng ý anh buổi chiều không đi đấy!” Hà Minh Viễn không những ngắt lời mà còn ôm chặt lấy cô.

Trân Nam Phương được cưng chiều khiến cho con tim nhảy loạn: “Em chưa nói muốn đi, em muốn hỏi vừa rồi dì Tuyết nói là do em đổi lấy, là ý gì?”

“Đầu không đau sao?” Anh lo lắng giúp cô xoa xoa.

Cô lắc đầu: “Vừa rồi cũng không biết làm sao, chắc là không có việc gì.”

“Em không thể xảy ra chuyện gì!”

Anh lại tập kích một trận mới dừng: “Hiện tại tin lời anh nói chưa?”

“Cái gì?” Cô giả ngu.

“Trịnh Hoàng Phong lừa em, chúng †a yêu nhau.” Đôi mắt phượng của anh sáng ngời.

Trần Nam Phương liếc mắt nhìn, không nói chuyện, nói sang chuyện khác: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.

“Ba năm trước đây dì Tuyết và anh của anh đều bị trúng độc, không thuốc nào có thể chữa được, người giải độc thần bí nước Canada cũng không tìm thấy.” Anh kiên nhãn giải thích, nói vài câu lại hôn cô một chút: “Nhưng mà một tháng sau, anh đột nhiên nhận được thuốc giải, đối phương còn để lại  một tờ giấy, nói đây là em… Trước khi chết trao đổi.”

Trân Nam Phương vốn định ngăn lại động tác của anh, nhưng lại nghe giọng anh bỗng nhiên nghẹn ngào, trong lòng vô cùng đau đớn.

“Nam Phương em có biết anh lúc ấy hận nhiều biết bao nhiêu không?”

“Anh đừng như vậy.” Cô có chút không chịu được hơi thở run rẩy của anh: “Không chừng ngày nào đó sẽ bắt được đám người xấu.”

“Không phải!” Hà Minh Viễn nâng căm cô lên, nói từng chữ: “Anh hận emI”

Mặt Trần Nam Phương đột nhiên biến sắc.

“Vì sao em lại đổi mạng của chính em! Sao phải dùng mạng của mình đổi lấy thứ thuốc giải chết tiệt kial” Sự tức giận của anh ngay lập tức bộc phát, con mắt như muốn nứt ra.

“Thuốc giải anh sẽ tìm được thôi!

Anh có thể tìm được! Sao em có thể rời khỏi anh? Hả?” Con ngươi của anh đục ngầu: “Em đã đồng ý sẽ luôn ở bên cạnh anh! Em có biết hay không, anh…”

Nam Phương nhón chân, hôn lên môi anh, ngăn chặn nỗi đau khổ của anh: “Em đã trở về, đừng như vậy, em ở đây, Minh Viễn.”

Cô cũng không biết chính bản thân sao lại làm vậy. Giống như chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể không đau khổ.

“Em ở đây, em đã trở lại.’ Hà Minh Viên gắt gao ôm lấy lưng cô: “Nam Phương của anh đã trở lại, đã trở lại…”

Gần như cả buổi chiều Trần Nam Phương đều bị Hà Minh Viễn ôm, thỉnh thoảng còn bị chiếm tiện nghi, mặc dù cô luôn từ chối, anh đều giống như không nghe thấy.