Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 718




Chương 718

“Được rồi!” Anh cúi người kề sát trán cô: “Trong hai ngày này anh sẽ lo cho em và thằng bé một danh phận chính thức.”

Trần Nam Phương nhẹ nhàng gật đầu.

Trợ lý hiểu chuyện lặng lẽ đợi đến thời điểm thích hợp mới mang bữa trưa vào phòng cho hai người.

Hà Minh Viên kéo Trần Nam Phương ngồi trước chiếc bàn đá Hắc Diệu Thạch, chu đáo gắp thức ăn cho cô: ‘Em phải ăn nhiều hơn, anh thấy em gầy đi rồi.”

“Anh cũng mau ăn đi. Ăn uống không điều độ sẽ đau dạ dày đấy.”

Ánh mắt anh ngập tràn vui sướng: “Nam Phương có phải đang lo lắng cho anh không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, có chút xúc động run rẩy, càng không biết bản thân cũng bị mấy nụ hôn của anh làm cho mê muội đến mức này!

“Chiều nay em bắt đầu đi làm nhé.”

Anh xiên một miếng bơ đút cho cô: “Có được không?

“Em cũng đang muốn nói.” Trần Nam Phương không nỡ từ chối anh, đành mở miệng nhận lấy, nhưng vẫn khước từ lời đề nghị làm thư ký của anh: “Quả thật em không muốn nhận công việc này, nếu không sẽ lãng phí hai năm học của em mất.”

“Nên em muốn tránh xa anh sao?”

“Có đâu!” Cô thốt lên, nói xong cảm thấy không ổn lắm: “Đây là hai chuyện khác nhau mà…”

“Với anh thì như nhau cả thôi!” Hà Minh Viễn đặt nĩa xuống, mắt phượng nhìn cô tha thiết: ‘Nam Phương, anh biết lý tưởng của em từ trước đến giờ.

Anh sẽ không để em lãng phí công sức học tập của mình, nhưng anh muốn em không bao giờ được rời khỏi tâm mắt của anh thêm một lần nào nữa.”

Anh ôm lấy cô: “Anh không chịu nổi.”

Trân Nam Phương không còn đường lui, lý trí nhắc nhở cô nên từ chối anh ngay lúc này nhưng miệng không thể thốt lên lời.

“Lý Giản Đạt kia không phải là chồng em chứ?” Anh cúi đầu hỏi, giọng nói có chút đau lòng.

Nhưng Trần Nam Phương còn chưa kịp mở miệng giải thích thì đã bị tiếng gõ cửa chặn ngang, cùng với một giọng nói nghẹn ngào từ bên ngoài truyền đến.

“Nam Phương con đã quay về rồi sao?” Giọng nói đó chắc hẳn phải thuộc về một người phụ nữ trung niên.

Cô không nhìn rõ thái độ của Hà Minh Viễn lúc này, chỉ thấy trong mắt anh thoáng hiện vẻ giễu cợt, khóe miệng nhếch lên: “Anh ta không cam lòng chịu thua.”

“Ai?” Trần Nam Phương hỏi: “Em nghe Thanh Hoa nói mẹ em đã qua đời từ lâu, ba em thì bặt vô âm tín?

“Ừ,’ Anh dùng lòng bàn tay to lớn xoa đầu cô; “Anh đang liên lạc với giáo sư Tạ, anh ấy sẽ trở lại sớm thôi.”

“Nhưng còn người ở bên ngoài…”

“Em thấy họ sẽ biết ngay thôi.” Nói xong anh quay đầu, lạnh lùng nói: “Mời dì Tuyết vào đi.”

Khi Trân Nam Phương nhìn thấy người nọ thì cô đã biết người Hà Minh Viên vừa tỏ thái độ khinh thường ban nấy là ai, chính là Trịnh Hoàng Phong.

Anh ta đang dìu một người phụ nữ trung niên bước vào trong phòng.

“Dì Tuyết có chuyện gì đến đây ạ?”