Bỗng bị anh ôm từ phía sau.
Trần Nam Phương: “!!”
Cả người cô cứng đờ, không dám nhúc nhích, nhất là khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh bên tai, mặt cô bông nóng như lửa đốt, hơi thở hỗn loạn.
“Vui đến quên cả trời cả đất rồi à?”
Hà Minh Viễn siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng: “Sao hả?”
Âm cuối của anh vừa êm ái lại vừa mang theo từ tính, Trân Nam Phương như bị mê hoặc, nghĩ đến người kia ngay lập tức đã tỉnh táo lại: “Em không có, em muốn về.
”
Vì sợ anh không tin, cô vô thức quay lại nhìn anh.
Đáng buồn thay, eo của cô lại chạm trúng nơi không nên chạm kial Cơ thể của Hà Minh Viễn bỗng thay đổi!
“Em…” Trần Nam Phương thậm chí không dám nhúc nhích, nghiêng người cũng không dám, nhưng không đi không được.
“Không có sao? Cô quên thân phận của cô rồi à.
” Giọng nói đều đều, nghe không ra vui mừng hay tức giận.
Nhưng chính vì vậy, cô càng sợ hơn, dù xấu hổ nhưng cô vẫn quay người lại, kiêng chân hôn lên môi anh, cố chứng minh cho anh thấy rằng cô chưa từng quên thân phận là vợ anh.
Và cả mục đích kết hôn với anh nữa.
Hà Minh Viễn đưa mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không còn vẻ tái nhợt như trước, thay vào đó là một gương mặt hồng hào thanh tú, khiến người ta không kiềm được mà muốn hôn lên.
Đương nhiên anh cũng sẽ làm như Vậy.
Sau đó chuyện gì đến cũng đến, động tác của anh có chút gấp gáp, thô lỗ khiến Trần Nam Phương rất khó chịu.
Cô cau mày cầu xin anh chậm lại ị một chút.
Đôi mắt sâu thắm của anh nhìn cô chằm chằm, càng ngày càng u ám.
Trần Nam Phương bị anh nhìn chăm chằm đến mức hoảng sợ, cô nhanh chóng nhằm mắt lại, nhưng ngay sau đó anh lại thả chậm động tác, sự hòa hợp sâu sắc giữa bọn họ như tăng lên, thậm chí cô còn cảm nhận được một chút dịu dàng không dễ phát hiện trên người anh.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Quấn quít với nhau không rời mãi đến cả nửa ngày.
Trần Nam Phương mệt mỏi mềm nhữn nằm trên giường, cô ước gì bản thân có thể hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cô vấn luôn rất tỉnh táo, có lẽ chắc do lần này được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng đây.
“Về nhà với tôi không?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô lên, hỏi.
Không đợi cô trả lời, điện thoại di động của anh reo vang lên, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, anh trầm giọng ngồi dậy: ‘Được, tôi đến ngay.
”
Sau đó, anh trở mình xuống giường, mặc quần áo vào rồi rời đi.
Trân Nam Phương không đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thắc mắc tại sao Hà Minh Viễn lại nhìn bức chân dung chưa vẽ ngũ quan mà không hề tra xét cô.