Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 697




Chương 697

“Mẹ…” Trân Nam Phương không biết nên trả lời như thế nào, vừa rồi đúng là cô đã không nghĩ được gì, chỉ muốn rời đi.

Muốn rời khỏi đây, muốn đến một nơi không có Hà Minh Viễn.

Hà Minh Viễn…

Thật kỳ lạ, mới chỉ gặp nhau ba lần mà cô đã cảm thấy nhớ anh rồi ư?

Cô là loại người thích chịu ngược đãi sao?

“Mẹ ơi! Mẹ đừng đi!” Bé Thiên ôm lấy Trần Nam Phương: “Bé Thiên ngoan lắm, nếu mẹ không thích ba, con sẽ nghĩ cách để đuổi ba đi.”

Dù sao người ta đã đồng ý hợp tác, chắc hẳn bé nói như vậy cũng sẽ không chọc người đó tức giận.

Nhưng bé không muốn rời khỏi Trần Nam Phương, bé thích cô, cảm thấy đây mới là mẹ mình.

“Mẹ không đi.” Cô ôm lấy bé: “Nếu như mẹ đi, mẹ cũng sẽ dẫn con theo.”

“Con không muốn, không muốn!” Bé Thiên làm nũng: “Chúng ta ở lại Việt Nam có được không?”

Vất vả lắm bé mới đến được đây, không đạt được mục đích thì chưa thể rời đi được!

Nếu không về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

“Vì sao?” Trần Nam Phương không rõ ý bé cho lắm: “Con thích ở đây à?”

Không đợi Bé Thiên trả lời, Trịnh Hoàng Phong lập tức sốt ruột: “Nam Phương! Anh định bay chuyến đêm, nếu như em…”

“Sao chú lại muốn bắt mẹ của cháu đi?” Bé Thiên trừng đôi mắt to tròn đen láy, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ nhưng cũng như đang cảnh cáo.

“Mẹ con ở đây thì mẹ sẽ bị thương mất.” Trịnh Hoàng Phong lườm thằng bé một cái, theo bản năng không thích bé, không hiểu sao Trần Nam Phương lại đồng ý cho đứa bé này gọi mình là mẹ.

“Bị thương sao? Có ai muốn bắt nạt mẹ con à?”

Anh ta gật đầu, cho là đứa bé này sẽ vì vậy mà để Trần Nam Phương rời đi.

Nhưng mà anh ta lại nghe thấy Bé Thiên hừ một tiếng, giơ nắm tay mũm mĩm đầy thịt lên: “Mẹ à, mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ mẹtI”

Trần Nam Phương cười cười xoa lên đầu bé, cưng chiều hôn một cái.

Đáy mắt Trịnh Hoàng Phong hiện lên tia ảm đạm, chỉ là chưa kịp mở miệng đã thấy một chiếc Bugatti Veyron đỗ ở ven đường, Hà Minh Viễn đi tới.

Chẳng lẽ Hoàng Phong lại ngứa tay muốn kéo vợ anh đi à! Anh nheo mắt lại, đưa tay kéo cổ áo Trịnh Hoàng Phong, đặt người lên cửa xe.

“Anh làm gì đấy?” Trần Nam Phương giật nảy mình, vô ý thức kéo tay Hà Minh Viên: “Anh mau buông Hoàng Phong rai”

“Buông ra? Sau đó để em đi cùng anh ta sao?” Quanh thân người nào đó toàn là hơi thở chết chóc: “Nam Phương! Em muốn rời khỏi anh đến vậy ư?”

Thật sự cô không muốn biết ba năm nay anh ra sao ư?

Thật sự cô không còn là cô gái nhỏ vẫn luôn yêu anh ư?

Không!

Cô nằm mơ đi!