Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 653




Chương 653

“Mẹ, mẹ đừng như vậy.” Trịnh Hoàng Bách đi tới đỡ bà ta: “Thân thể của mẹ vừa mới có chuyển biến tốt.”

“Bà Mai Tuyết, bảo trọng thân thể.”

Nam Mạc Bá cũng khuyên, sau đó anh ấy đưa một cuốn sổ ghi chép màu xám trắng cho Đặng Mai Tuyết: “Đây là quyển nhật ký của ba Kiệt khi còn sống, người được nhắc đến nhiều nhất bên trong chính là bà, tôi nghĩ hẳn là nên giao cho bà bảo quản.”

“Là Văn Kiệt thật sao? Thật sự là Văn Kiệt ư?” Bà ta không thể tin được, cả người mờ mịt nỉ non. Thậm chí không dám đưa tay đón, rất lâu sau bà ta mới nói: ‘Cậu thật sự là con nuôi của Văn Kiệt à? Cậu còn có một người anh trai phải không?”

Nam Mạc Bá gật đầu: “Anh trai tôi còn đang ở nước Canada, anh ấy bảo tôi phải ân cần thăm hỏi bà.”

Nước mắt của Đặng Mai Tuyết lượn vòng, bà ta dùng sức gật đầu: “Hai người bình an khỏe mạnh trưởng thành là tốt, tôi có lỗi với Văn Kiệt, không thể đón hai đứa về Việt Nam.”

“Không sao, chúng tôi ở Bình Thành đã gặp rất nhiều người tốt bụng.” Giọng điệu của Nam Mạc Bá mang theo gió xuân ấm áp: “Bà gửi tiền cho chúng tôi, chúng tôi cũng đều nhận được, bà đã trợ giúp chúng tôi rất nhiều.”

“Bình Thành… Bình Thành…’ Trong mắt Đặng Mai Tuyết thoáng hiện lên ánh sáng mong đợi, đó đã từng là nơi bà ta từng muốn đến sinh sống.

Nghĩ đến đây, bà ta mới đưa tay nhận lấy sổ nhật ký, cuốn sổ cứ như nặng ngàn cân, bà ta lật ra nhìn ba chữ trên bìa sách: Chúng tôi thích Tuyết.

Trong nháy mắt, lệ rơi đây mặt.

“Mẹ!” Trịnh Hoàng Bách có chút chân tay luống cuống.

“Dì Tuyết.” Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đi qua, một trái một phải ôm lấy bà ta.

Đặng Mai Tuyết không kìm chế được khóc hơn một tiếng mới tính triệt để bỏ xuống tảng đá trong lòng, đôi mắt bà ta sưng húp cảm kích nhìn hai người Trần Nam Phương, còn có Nam Mạc Bá vẫn luôn đứng ở đầu giường.

“Văn Kiệt biết hai đứa trưởng thành nhất định sẽ hết sức vui mừng.”

“Nếu ba Kiệt có thể nhìn thấy bà Mai Tuyết còn sống tốt, không còn xoăn xuýt cũng sẽ vui mừng.”

Trong mắt Đặng Mai Tuyết lại nổi lên ánh nước, nhưng lần này bà ta không tiếp tục khóc mà là trịnh trọng gật đầu bảo đảm: “Tôi hiểu rồi.”

Sau đó bà ta chuyển hướng sang Trịnh Hoàng Phong cười nói: ‘Hoàng Phong, lần trước con mời mẹ ra nước ngoài với con, mẹ cũng muốn đi thử xem.”

“Vâng!”

Ngay lúc tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra thì cửa phòng bệnh bị người ta đạp bay, Trịnh Hoàng Sơn xông vào!

“Hoàng Bách, mày mau nói rõ chuyện với tao đi!” Ông ta tức hổn hển tra hỏi: ‘Hôn lễ không tiếp tục đúng không? Nói thế nào mày cũng không nghe lời đúng không?”

“Ba, chỗ này là phòng bệnh của mẹ.”

Trịnh Hoàng Bách nhắc nhở.

“Phòng bệnh của bà ta thì thế nào?

Không phải bà ta muốn chết sao?”

“Dứt khoát đi… Chữ chết còn chưa ra khỏi miệng, Trịnh Hoàng Phong đã vọt tới.