Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 546




Chương 546

“Tổng giám đốc Viễn có vẻ không vui nhỉ? À, tôi nhớ ra, gần đây vì chuyện ly hôn mà tâm trạng của Tổng giám đốc Viễn luôn không tốt.” Trong điện thoại di động là giọng nước ngoài rất dê nhận biết của Tạ Hàn Phong.

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”

Làm lỡ việc anh nhìn Trân Nam Phương.

“Cho anh một tin tốt.” Tạ Hàn Phong trêu đùa: “Cũng có thể anh nghĩ đó là tin xấu.”

“Sau ba mươi phút nữa, bộ phận nhân sự sẽ sắp xếp cho anh một khóa đào tạo trong vòng một tháng.”

“Xem ra trong nhật ký vợ trước của anh đã viết tính tình của anh không tốt là sự thật, Tổng giám đốc Viên nên thay đổi rồi.”

Hà Minh Viễn lộ ra sự sững sờ hiếm thấy, rất không hài lòng với hai chữ vợ trước, nhưng lại bị thu hút bởi hai chữ nhật ký nên chuyển hướng: “Nhật ký gì?

Anh lấy được nó ở đâu?”

“Thân là cấp dưới, chia sẻ với ông chủ là việc mà tôi nên làm.” Tạ Hàn Phong nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, anh ta đã hack nhật ký điện tử của Trần Nam Phương: “Từ ngày đầu tiên học đại học cho đến khi tốt nghiệp đều là hình bóng của anh, tôi nhớ rất chỉ tiết.”

“.”

“Anh không biết vợ trước của anh đã yêu anh từ lâu rồi sao? Có vẻ như bản thân cô ấy cũng không biết.”

Hà Minh Viễn trực tiếp cúp máy, nhìn thấy Trần Nam Phương kêu tài xế dừng xe, anh hỏi: “Em đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không! Không cần phiên phức như vậy đâu.” Cô không biết vừa rồi trong điện thoại vẫn luôn nói chuyện về cô, bây giờ cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên giơ tay muốn kéo Trân Nam Phương lại, đúng lúc nắm lấy của cô.

Lập tức có một luồng điện lướt qua cơ thể của hai người.

Tay của hai người tự động siết chặt, lại đồng thời buông ra.

“Anh đưa em vê.” Anh kiên trì.

“Không cần, em không về nhà.” Trần Nam Phương cũng kiên trì.

Giọng điệu của cô cực kỳ lạnh nhạt hơi k ích thích Hà Minh Viễn: “Vậy em đi đâu?”

“Tổng giám đốc Viễn! Chuyện này có liên quan đến anh sao?” Thân thể cô cứng đờ, cô quay đầu lại và hỏi: “Hình như chúng ta đã ly hôn rồi mà?”

Đôi mắt mà trước kia sáng rực như  sao trời nhưng giờ phút này lại không còn sáng ngời nữa, chỉ còn sự xa cách và lạnh nhạt, vừa rồi ở nhà cũ anh nhìn thấy sự thay đổi của cô, toàn thân mọc đầy gai nhọn, chỉ là không ngờ cô cũng tàn nhãn dùng gai đâm về phía anh thế này.

“Đúng vậy! Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Anh nhíu chặt chân mày, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Có phải em đã lập kế hoạch cho sau này không?”

Từ đây thế giới của anh ngay cả bóng dáng của cô cũng không thể có nữa phải không?

“Ha ha…” Cô cười lạnh lùng: “Không nên có kế hoạch à? Tôi nên yếu đuối không gượng dậy nổi thì mới được hả?”

Đôi mắt đẹp của cô hơi trừng lên, tức giận nói: “Hay là anh cảm thấy tôi nên đến cầu xin anh hoặc là cảm ơn sự bố thí của anh?”