Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 490




Chương 490

Trần Nam Phương lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hất tay anh ra: “Khả năng báo cáo của bác sĩ Hoàng Bách cũng sắp đuổi kịp y thuật của anh ta rồi.”

“Làm sao em có thể chắc chắn rằng Hoàng Bách đã nói điều đó?”

“Còn có thể là ai nữa chứ? Chẳng lẽ là Thanh Hoa và Hoàng Phong chạy đến nói sao?”

Hà Minh Viễn nhướng mày nói: “Không còn khả năng khác sao?”

“Chẳng lẽ là Ôn Tứ Hiên?” Trần Nam Phương trợn to hai mắt: “Anh nói Ôn Tứ Hiên đến tìm anh sao?”Hà Minh Viên nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Trân Nam Phương.

“Chứ không phải là năng lực của ông xã em tốt, tự điều tra ra được sao?”

Cô cau lại đôi mày thanh tú của mình lại: “Vậy ý của anh là anh điều tra tôi sao? Theo dõi tôi sao?”

“Đúng là không nên cho em có cơ hội nói chuyện.” Hà Minh Viễn cúi người thật sâu chặn môi cô lại, gân đây miệng lưỡi của người phụ nữ nhỏ này thật lợi hại.

“Ưm… anh làm gì vậy?” Trần Nam Phương vô thức nhìn xung quanh, đây là viện dưỡng lão đấy, lúc nào cũng có người ra vào. “Tôi nói trúng tim đen anh rồi đúng không?

“Không có.” Anh dùng đôi mắt phượng của mình nhìn chằm chằm cô: “Là vì anh thèm khát đó mà.”

Cô thật sự không nên nói chuyện, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt dày đến nỗi không nói nên lời.

Sau khi lấy lại được tâm trạng, Trần Nam Phương lại lên tiếng: “Vậy anh có †ìm hacker K không?”

“Tại sao lại không tìm chứ?” Anh nói một cách tự nhiên.

Cô ngơ ngác một chút, sau đó lẩm bẩm nói: “Anh không định thực hiện lời hứa bảo vệ Ngô Hà của mình sao.”

Hà Minh Viễn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Nam Phương, anh cứ tưởng là anh đã nói rõ rồi chứ”

“Gì chứ?” Trái tim cô nhanh chóng trầm xuống, biết rằng anh sẽ bảo vệ Ngô Hà: “Anh muốn cảnh cáo tôi đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Vậy…”

“Em là người quan trọng nhất!”

Những lời muốn nói của Trần Nam Phương đều nghẹn ở cổ họng, cô thật sự cảm thấy mình đang gặp ảo giác, vậy mà Hà Minh Viên đang… tỏ tình với cô hay sao?

Anh năm tay cô, kéo cô ra khỏi băng ghế: “Đi thôi.”

“Đi đâu chứ?”

“Đi về nhà.” Ngừng một chút, lại nghe anh nói thêm một câu: “Anh đói bụng rồi.”

Bước chân của Trần Nam Phương dừng lại, tại sao cô vẫn cảm thấy những lời này có chút không nghiêm túc nhỉ?

Cũng may trên đường đi Hà Minh Viên không có những hành động và lời nói gì quá đáng, cô cứ dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cô cũng im lặng, nghĩ về những gì anh vừa nói.

Anh đang chuẩn bị giúp mình tìm chứng cứ sao?

Một khi tìm được chứng cứ, anh sẽ không ngăn cản việc cô giao chúng cho đồn cảnh sát đúng không?

“Haizz…” Cô thở dài một hơi, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy chứng cứ như vậy chứ?