Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 485




Chương 485

Ôm nỗi suy tư trong lòng, anh không nói gì nữa, mà nằm xuống và ôm cô từ phía sau, cố gắng truyền đạt khát vọng và tình yêu từ trong nội tâm mình.

Trân Nam Phương không tài nào hiểu được Hà Minh Viễn, cũng không muốn hao tổn tâm trí thăm dò anh ta nữa, cô còn có quá nhiều việc phải làm…

Ngày hôm sau, cô đến gặp ba Hải †rong trại tạm giam, sau khi trải qua biến cố, ông ấy đột nhiên trở nên già đi, sau một đêm thì bạc trắng đầu.

“Mày… cái con sao chổi kia, mày tới gặp tao làm gì? Nhà tao bị mày hãm hại còn chưa đủ khổ rồi sao?” Ba Hải điên cuồng hét lên.

Trần Nam Phương lạnh lùng nhìn ông ta, người ba mà cô từng kính trọng, thậm chí sợ hãi nay đã trở thành một kẻ xa lạ đáng sợ: “Tôi không hại bất kỳ ai trong số các người cả.”

Ngừng một chút, cô lạnh giọng nói tiếp: “Ngược lại các người… không chỉ một… mà cả ba người đều hãm hại tôi.

Tân Anh Huy ép tôi phải kết hôn. Còn ông thì định lái xe đâm chết tôi!”

“Tao muốn g iết chết mày đấy! Mày đã g iết chết con trai tao! Mày cũng hại chết cả…”

“Mẹ Hân là do ông hại chết!” Nam Phương lớn tiếng ngắt lời, cô đứng thẳng dậy: “Tân Anh Huy cũng là do ông gián tiếp hại chết, con không dạy nổi thì là lỗi của bal “Mày câm miệng cho tao!” Ba Hải gầm lên, hai mắt đầy tơ máu điên cuồng: “Đồ sao chổi, đồ khốn nạn, chỉ biết đi dụ dỗ đàn ông, lẽ ra ngay từ đầu tao nên để cho Lý An hủy hoại mày!

Không, từ lúc bắt đầu tao không nên nuôi dưỡng mày, không nên nghe lời người kia nói!”

Con ngươi của Tần Mục nhíu chặt, hơi nhíu mày lại, hỏi: “Người đó là ai? Ai kêu ông nhận nuôi tôi? Tại sao ông lại nhận nuôi tôi?”

“Tao sẽ không nói cho mày biết đâu!.” Ba Hải nói: “Cả đời này tao sẽ không nói cho mày biết đâu!”

Trân Nam Phương rất hiểu tính tình của ba Hải, biết mình không hỏi gì được nữa, nên cố gắng kiềm chế lại đổi chủ đề: “Nếu ông không nói với tôi, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, nhưng mục đích lần này tôi đến đây là để nói cho ông biết rằng răng ông và anh trai có thể đã bị người khác lợi dụng và vô duyên vô cớ phải hy sinh chính bản thân mình rồi.”

Ba Hải nhìn chăm chằm cô như một con mãnh thú, dường như đang thăm dò, dường như bị chọc đúng tim đen, cuối cùng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể, không thể nào… Cho dù cậu ta gạt tao thì Lý An cũng không thể gạt †ao được…”

Trân Nam Phương giương mắt nhìn một lúc, sau đó xoay người rời đi không chút lưu luyến nào, mọi chuyện trong nhà họ Tần giờ đều đã không liên quan gì đến cô nữa rồi.

Mặc dù cô vẫn không biết trước đây tại sao mình lại được nhận nuôi và ai là người đứng sau bày ra mọi chuyện, nhưng từ lời mà ba Hải nói, cô đoán rằng Lý An biết tất cả.

Sau khi ra khỏi trại giam, Trần Nam Phương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Ôn Tứ Hiên.

“Sao anh lại ở đây?.” Cô rảo bước nhanh tới: “Làm sao anh biết được tôi ở đây?”

Ôn Tứ Hiên gật đầu, trên khuôn mặt vốn dĩ rất lạnh lùng còn nở một nụ cười, nhìn ấm áp hơn trước kia rất nhiều: “Đoán xem.”

“Tôi đoán ư? Hay là thế lực ngầm của anh vân ở khắp nơi thế?” Trần Nam Phương nói đùa.

“Tôi làm gì có nhiều cơ quan ngầm đến mức ấy.” Ôn Tứ Hiên nhún vai: “Tôi phải mở rộng phạm vi làm việc ra, nếu không thì tôi lấy đâu ra chỗ làm việc cho cô.”

“Anh nói như vậy, tôi cảm thấy mình phải nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền, nếu không sẽ không trả nổi thù lao cho anh mất.”