Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 481




Chương 481

Đỗ Thanh Hoa bĩu môi, cù lét cô: “Được lắm Nam Phương, cậu quả nhiên là lấy Trịnh Hoàng Bách ra trêu chọc tớ, xem ra tớ chiều cậu hư rồi đúng không!”

Trân Nam Phương bị cù lét nhột nên cười ha ha, hai người đè lên nhau mà cười.

Đúng lúc này thì Trịnh Hoàng Phong bước vào, nhìn cảnh tượng như vậy thì rất vui vẻ, hai cô gái kia tuy răng bộ dạng chẳng ra làm sao hết nhưng tiếng cười khanh khách của hai người vang vọng khắp phòng.

Người khác nhìn cũng thấy thoải mái theo.

“Hoàng Phong?” Trần Nam Phương quay ra thì thấy anh đến, vội vã đẩy Đỗ Thanh Hoa ra, người kia cũng ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

“Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh rảnh lắm sao?”

“Anh đến thăm em” Trịnh Hoàng Phong chậm rãi bước đến, rất tự nhiên cũng rất ấm áp, cứ như đã quen với điều này từ lâu: “Xem vết thương của em thế nào rồi, sau đó xem đã ăn cơm tối chưa.”

“…

„. Trong lòng Trân Nam Phương đang căng thắng bỗng nhiên thấy dễ chịu hẳn, cô cảm kích cười với anh: “Thanh Hoa đã mua cơm cho em rồi, đợt chút nữa em với cô ấy sẽ cùng nhau ăn”

Ai ngờ vừa mới nói xong thì điện thoại của Đỗ Thanh Hoa vang lên, bên kia truyền đến giọng nói của Trịnh Hoàng Bách đang thúc giục.

Cô ta hơi đỏ mặt, xấu hổ.

Nhưng mà Trịnh Hoàng Phong không hề dừng bước, còn đi thẳng đến, cố ý nói: “Hoàng Bách hẹn Thanh Hoa đi ăn rồi, không ngờ là hai người lại đang yêu nhau đấy.”

Trân Nam Phương tỏ ý không nói gì, cô cũng không thể làm kì đà cản mũi cuộc hẹn hò của bạn thân mình được, cũng không thể viện cớ này nọ.

Cuối cùng Đỗ Thanh Hoa cũng bị xách đi.

“Anh biết em không có thói quen này, nhưng anh nhìn em ăn xong là được rồi.” Trịnh Hoàng Phong ngồi cạnh cô, giúp cô bày đồ ăn ra: “Bác sĩ bảo em gầy quá, dạ dày lại không tốt, hơn nữa trước đây ăn uống không điều độ nên giờ phải tẩm bổ cẩn thận mới khỏe lên được.”

Viên mắt Trân Nam Phương ửng đỏ, không biết là bởi vì anh quan tâm cô hay là vì anh vô tình nhắc đến chuyện mất con nữa.

“Nam Phương, tục ngữ có câu thế này, chỉ cần còn rừng xanh thì chẳng cần lo không có củi đốt, em còn trẻ như vậy, phải biết quý trọng bản thân mình.”

Giọng anh như tiếng suối chảy êm ru, rất dễ nghe.

“Cảm ơn anh Hoàng Phong, em biết rồi.” Trần Nam Phương cố găng đè nén nỗi lòng, ngẩng đầu cười với anh: “Em rất tham sống sợ chết đấy.”

Anh đưa tay ra xoa xoa đầu cô, không nói gì.

Anh biết lúc cô mất con, suýt chút nữa cô cũng không còn muốn sống nữa.

“Uống canh trước đi, sau đó thì ăn cơm.” Trịnh Hoàng Phong lấy đũa ra, giúp cô gắp thức ăn: “Ngó sen xào tuy có vị rất mát nhưng hơi cứng, hơi khó ăn. Sau này anh sẽ làm canh sườn ninh ngó sen cho em ăn, như vậy mới dễ tiêu hóa.”

Trân Nam Phương không có ý định để anh chăm sóc, muốn ngăn anh lại: “Hoàng Phong, em tự làm được rồi, anh cùng em ăn cơm đi.”

“Được.” Đương nhiên là anh không từ chối, nhưng không vội vã ăn ngay mà vân ngồi gắp thức ăn cho cô.