Chương 467
Như thể với tốc độ ánh sáng, cô ấy quay đầu nhìn sang thì thấy Ngô Hà đang kéo cô đi, bóng dáng lóe lên, liền đổi vị trí với cô ấy!
Khi Trân Nam Phương cùng người đàn ông cầm dao nhìn nhau, anh ta sững sờ, đầu óc ngẩn ra.
Người này… quen thuộc một cách khó hiểu!
“AI” “Rầm!”
Thay vào đó là tiếng hét của bà Hạnh, và cả tiếng bà Hạnh ngã mạnh xuống đất!
Tiếng đâm chói tai của chiếc xe va vào lan can, cùng sự hoảng sợ của đám đông!
Trân Nam Phương và Ngô Hà cũng ngã xuống đất, người sau càng thêm nghiêm trọng, động tác vừa quay đầu lại khiến cô vừa đụng phải mép và góc trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Cô ngây người nhìn bầu trời u ám, không kịp phản ứng…
“Nam Phương, cô không sao chứ?”
Ngô Hà chật vật bò qua, hỏi cô.
Trân Nam Phương trợn mắt nhìn Ngô Hà, không có phiền muộn hay vui mừng, ngay cả sợ hãi cũng biến mất, chỉ còn lại một câu hỏi, tại sao cô ta lại cứu mình?
Cô đã ghét nhầm người nhiều năm như vậy sao?
Hay là vì cô ấy muốn kết hôn với Hà Minh Viễn mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa?
“Nam Phương, hãy cố gắng chịu đựng một chút, xe cấp cứu sẽ đến sớm.” Ngô Hà khuôn mặt đâm máu an ỦI.
Cô ta giành được vô số sự khen ngợi của nhiều người xem xung quanh.
“Trời ạ, cô gái này tốt bụng quái Mình bị thương mà đi giúp người khác.”
“Không phải sao, cô ấy vừa ra tay cứu người! Cô ấy nhất định xứng đáng được thưởng vì dám làm việc nghĩa!”
Trân Nam Phương bất động nghe Vậy, tựa như quên không phản ứng, không biết qua bao lâu, trong đâu Trần Nam Phương giống như lóe lên sấm chớp, cô ấy biết người cầm dao là ail Thảo nào cảm thấy rất quen thuộc!
Khi cô quay đầu lại, người đó đã biến mất rồi…
Người đàn ông đó chính là người đã kéo Ngô Hà vào xe hồi đại học!
Nói cách khác, đó là người đã “bắt nạt” Ngô Hà hồi đó!
Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây? Anh ta dùng dao rạch tay khiến cô buông tay bà Hạnh? Họ có hận thù gì với nhau chăng?
Đột nhiên trong đầu Trân Nam Phương tràn ngập câu hỏi, đầu cô như muốn nổ tung, trong khi đó Ngô Hà lại tiếp tục diễn vai đạo đức giả.
“Cô đừng diễn nữa được không?”
Cô ấy lạnh lùng ngắt lời, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Ngô Hà.
“Trân Nam Phương, cô tại sao lại nói như vậy… tôi…”
“Đủ rồi đấy!” Trần Nam Phương ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía bà Hạnh, đến gần hơn thì phát hiện bà ta đang nằm trên vũng máu, có thể thấy được bà ta bị va đập mạnh như thế nào!
Sau đó quay đầu nhìn chiếc xe màu đen phía trước, người lái xe bên trong rõ ràng là ông Hải!
Trân Nam Phương ngồi sụp xuống đất không còn sức lại gần, hóa ra người muốn cô chết lại chính là ba mẹ nuôi đã sống với cô hơn hai mươi năm.