Chương 463
“Không phải, anh vẫn thường xuyên đến thăm anh ấy.” Anh võ hai má cô, vui vẻ khi cô đã trở lại với phiên bản thiện lương vốn có của cô: “Chỉ là bà nội không muốn nhắc đến chuyện này ở nhà, nên không ai nói nữa.”
“Anh ấy… làm sao lại bị thương ở não?” Trân Nam Phương hỏi, không hiểu sao lại để ý thấy ánh mắt Hà Minh Viên lóe lên sắc bén, sức lực của cánh tay bất giác tăng lên mấy phần.
“Đã trừng phạt rồi.”
Cô nhất thời hiểu được anh không muốn nhớ lại quá khứ quá nhiều nên chỉ có thể kìm nén sự tò mò, nhưng sự tò mò lại nảy nở như măng mọc sau cơn mưa.
“Cho nên, Nam Phương, em có thể tha thứ cho anh được không?” Hà Minh Viên cúi người cắn lên đôi môi anh đào của cô: “Đừng giận anh nữa, được không?
Trân Nam Phương lắc đầu, sau đó thu lại suy nghĩ của mình: “Thứ nhất, tôi không tin lời anh nói, hơn nữa chuyện gì ra chuyện đó, Ngô Hà, cô ta phạm pháp, không thể buông tha dễ dàng chỉ vì lời anh đã hứa với anh trai của anh.”
Con của cô hay là con của anh chứ!
Chỉ vì tương lai có thể mang thai lần nữa, cứ tùy tiện hy sinh đứa bé đó sao?
Dựa vào cái gì?
“Hà Minh Viễn, buông tôi ra.” Trần Nam Phương lạnh giọng hoàn toàn: “Tôi vấn nói như vậy. Anh có lời hứa của mình, tôi có nguyên tắc của tôi. Anh trai của anh đối với anh rất quan trọng, con của tôi cũng quan trọng với tôi.”
“Em không có chứng cứ.” Hà Minh Viễn nhíu chặt mày kiếm.
“Tôi sẽ có thôi.” Trần Nam Phương vô cùng chắc chắn: “Còn một điều nữa, tôi và con tôi đối với Tổng giám đốc Minh Viễn có cũng được không có cũng không sao, anh buông tôi ra, chúng ta ly hôn đi.”
“Nam Phương, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!” Anh tức giận đến nỗi hai mắt phượng nóng rực, sau khi nói nhiều như vậy, cô chẳng những không tin, còn đưa ra kết luận như vậy sao?
Thực sự làm tổn thương anh!
Cốc cốc cốc.
Minh Phúc gõ cửa đi vào, lo lắng nói: “Cậu Ba, cậu Vũ đã xảy ra chuyện rồi ạI”
Hà Minh Viễn và Minh Phúc đi rồi!
Đi rất vội vàng!
Trần Nam Phương lúc này có chút †in tưởng vào sự tồn tại của “cậu Vũ”
rồi. Anh trai Hà Minh Viễn tên là Hà Minh Vũ sao?
Nhà họ Hà thực sự là một tồn tại bí ẩn, ba mẹ đều chết, anh trai bị thương, mẹ kế lại càng khó giải thích.
Trân Nam Phương vấn chưa nghĩ ra, từ lúc bà Diêu đến nhà họ Hà, bất luận người nào cũng đều dường như không muốn làm rõ chuyện đó.
“Quên đi!” Cô hơi bực bội ngồi vào chô: “Sau khi hiểu hết chuyện của mình rồi nói sau.”
Như đã nói trước đó, người nhà họ Tạ đã sớm đến đây rồi, trong một hai ngày này cô còn chưa biết phải đối mặt với thân thế của mình như thế nào nữa đây.
Tỉnh tỉnh tỉnh.
Trân Nam Phương vừa nghe điện thoại liền nhìn thấy Ngô Hà xuất hiện ở cửa, tùy tiện đi vào: “Ai cho phép cô vào đây? Cô cút ngay ra ngoài!”