Chương 459
“Thật ra thì cậu vẫn có thể ở đó mà, dì Tuyết thích cậu lắm đấy.” Trần Nam Phương không nghĩ sâu xa như vậy, cho rằng bạn mình ở đó chán rồi.
“Dì ấy không thể không thích được tớ sao?” Đô Thanh không khỏi tự giêu lời nói của mình, không chỉ khiến dì Tuyết thích mà ngay cả cậu con trai thứ hai của bà cũng ngủ luôn rồi.
Cô không muốn nghĩ đến những hình ảnh mập mờ ấy nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề: “À này, Nam Phương, cậu không về nhà với Hà Minh Viễn sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Trân Nam Phương gãi đầu: “Tới… tớ đến đây nhờ luật sư Diệp Anh tư vấn.”
“Có vấn đề gì sao?” Đỗ Thanh Hoa nhanh chóng đi lên lầu, mở cửa chỉ vào nhà: “Hai người có muốn vào đây nói chuyện không? Tớ nghe.”
Lục Diệp Anh lắc đầu: “Ngại quá Thanh Hoa. Hai ngày nay tôi có một vụ kiện, tối về tôi sẽ kể với cô sau.”
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó nói với Nam Phương: “Xin lỗi nhé Nam Phương, tôi không giúp được gì cho cô cả.”
“Sao thế?” Trân Nam Phương xua tay: “Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà, mau đi làm đi!”
Nghe vậy, Lục Diệp Anh cũng không khách sáo nữa, xoay người xuống lầu đi làm, đang định đi thì bị Tạ Minh Sơn chặn ở cửa.
“Sao anh lại tới đây vậy?” Lục Diệp Anh tức giận nói, thái độ cũng khác một trời một vực so với lần trước.
“Em nói giúp kẻ xấu trong phiên tòa lần này sao?” Tạ Minh Sơn trâm giọng hỏi, sắc mặt anh ta đen lại.
“Thứ nhất, anh có biết ai tốt ai xấu không? Thứ hai, đây là công việc của tôi và tôi hoàn toàn có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, và thứ ba, anh không nên lêu lổng ở ngoài này đâu.”
Nói bóng nói gió là bảo Tạ Minh Sơn bớt để ý đến cô điI Lục Diệp Anh đi giày cao gót bước xuống lầu, vừa bước ra đến cửa thì bổ sung thêm một câu: “Thứ tư, bạn tôi là Nam Phương đến tìm anh có chuyện, anh nhớ tiếp cô ấy cho tốt.”
Tạ Minh Sơn nắm chặt nắm tay cầm cửa, cuối cùng dịch sang một bên nhường cô đi, sau đó anh ta nhìn Trần Nam Phương…
Trần Nam Phương hơi xấu hổ, thật sự là không biết là khi mình tìm đến nhà thì lại thấy Tạ Minh Sơn và Lục Diệp Anh lại xảy ra mâu thuấn.
“Mợ ba, chúng ta vừa đi vừa nói chứ?” Tạ Minh Sơn lên tiếng trước.
Cô chào tạm biệt Đỗ Thanh Hoa trước, rồi bước nhanh tới: “Anh cứ gọi thẳng tên tôi. Đừng gọi như vậy nữa, khiến tôi không được thoải mái.”
“Nếu để cho cậu ba biết thì cậu ấy sẽ tức giận lắm đáy.” Anh ta nghiêm túc nói: “Cậu ba xưa nay là người rất có quy tác”
“.. Trần Nam Phương chớp mắt, tại sao cô lại không phát hiện ra chuyện này nhỉ?
“Cô Nam Phương…” Tạ Minh Sơn thay đổi giọng điệu: “Tôi sẽ gọi cô như vậy khi không có cậu ba ở đây.”
Cô mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn, vừa định nói gì thì đã nghe anh ta giải thích.
“Tôi chợt nhớ ra cậu ba từng nói những quy tắc này khiến cô không được thoải mái.”
Trần Nam Phương sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Tạ Minh Sơn, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cảnh cáo anh ta: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tôi đến đây tìm anh là vì muốn theo dõi tập đoàn Kim Địa.”
“Bởi vì chuyện ai đó đã đẩy cô xuống lầu sao… Tôi xin lỗi.”
Cô khổ sở lắc đầu: “Anh không cần phải xin lỗi tôi. Khi tìm được chứng cứ rõ ràng, tôi sẽ bắt hung thủ phải xin lỗi tôi.