Chương 455
Trần Nam Phương và Trịnh Hoàng Phong không rõ lắm hỏi lại: “Vòng bạn bè là sao? Cậu muốn bác sĩ Hoàng Bách nướng đồ ăn cho chúng ta hả?”
“Nam Phương à, không phải cậu quá quê mùa rồi đó chứ! Bác sĩ Hoàng Bách vừa mới tan làm, việc sinh hoạt riêng tư của anh ta cũng không đứng đắn như chúng ta nhìn thấy đâu!”
Cánh tay anh ta duõi ra khoác lên vai của Đỗ Thanh Hoa, giọng điệu buồn bực nói: “Vậy cô nói xem tại sao tôi không đứng đắn hả? Như bây giờ có được tính không?”
Bẹp!
Cô ấy quay đầu qua hôn lên mặt Trịnh Hoàng Bách một cái, sau đó không những không rời đi mà còn dán chặt như cũ rồi nói: “Dám làm lại chứ?”
Cặp mắt đào hoa của anh ta giăng kín một tâng sa mỏng, mờ mịt khiến người ta không hiểu rõ cảm xúc của anh †a là gì, khi mở miệng thì giọng điệu có hơi khàn khàn: “Đang dùng chiêu khích tướng à?”
“Khích cái gì chứ! Anh em, anh em cả thôi!” Đỗ Thanh Hoa cười ha ha, võ võ ngực nói: “Anh vân đừng dám nha, miễn cho người ta cảm thấy xu hướng của anh có vấn đề, lại thêm một tiêu đề nóng hổi để bàn tán đấy!”
“.
Trần Nam Phương sợ tính cách bạn tốt của mình tùy tiện rồi chọc giận Trịnh Hoàng Bách, vội vàng nói giúp: “Bác sĩ Hoàng Bách à, anh tuyệt đối đừng so đo với Thanh Hoa nha! Cậu ấy luôn luôn cởi mở như vậy đấy, chứ cậu ấy không có ý gì đâu.”
Anh ta không nói chuyện, cũng không có buông tay, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình rồi gửi cho nhóm bạn bè, cũng không vì hành vi của Đỗ Thanh Hoa mà anh ta nhìn qua thấy ánh mắt anh trai của mình nhìn Trần Nam Phương càng lúc càng có sự giằng co.
Đám người Tần Thấm đi chơi đến khuya, cùng nhau dạo bước dưới ánh trăng về nhà.
Cô và Trịnh Hoàng Phong đi phía trước, hai người đang cảm nhận được không khí mát lành của buổi đêm.
Còn Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Bách đi phía sau, hai người cãi cọ với nhau không ngừng.
Một bên thì rất yên bình, một bên thì rất âm ï, nhưng lại hòa hợp với nhau đến kỳ lạ.
“Nam Phương, hôm nay em có vui không?” Trịnh Hoàng Phong thả chậm bước chân, đi chậm lại mấy nhịp, quay sang hỏi cô.
Trần Nam Phương cười nhẹ: “Em rất vui ạ!”
Sau đó cô lại nhìn hai người sau lưng: “Không ngờ bác sĩ Hoàng Bách lại có một mặt như vậy.”
Trịnh Hoàng Phong cũng nhìn sang: “Từ trước đến nay nó cứ như là ông cụ non ấy, hiếm khi lại thoải mái như hôm nay. Được như vậy phải nhờ đến công lao của Thanh Hoa rồi.”
“Công lao ư?” Trân Nam Phương mở †o mắt, phủ nhận: “Chỉ mong bác sĩ Hoàng Bách biết phải trái, sau này đừng chán ghét cậu ấy là được rồi.”
“Sẽ không đâu.” Anh ta thu hồi ánh mắt: “Hoàng Bách thật lòng coi các em như bạn tốt của nó, nếu không nó sẽ chẳng bao giờ đăng ảnh chúng ta lên dòng thời gian đâu.”
Cô không bình luận gì thêm nữa, tiếp tục đi về phía trước.
“Nam Phương, em còn hứng thú đến thăm phòng tranh trai của anh không?”
“Bây giờ đi sao?” Trân Nam Phương vô thức ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời: “Hôm nay chúng ta đã về khuya lắm rồi, ngày mai, ngày mai…
cũng không được, em phải đi làm rồi.”
“Em vân còn đến tập đoàn Kim Địa làm việc sao?”