Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 438




Chương 438

“Được được… Bà Diêu yên tâm nhăm hai mắt lại, chẳng mấy chốc liền ngủ say.

Trân Nam Phương nhìn khuôn mặt già nua của bà ấy thì đau xót không thôi, không ngừng nắm lấy tay bà.

“Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng để bản thân mệt mỏi quá.” Hà Minh Viễn võ võ bả vai Trần Nam Phương: “Đến sô pha nằm nghỉ một lát đi, ở đây đã có anh rồi.”

“Hà Minh Viễn…” Cô yếu ớt gọi một tiếng: “Nếu anh đồng ý để tôi đi, đợi sau khi bà nội tỉnh lại, tôi sẽ diễn kịch trước mặt bà.”

“Để em đi sao?”

“Đúng, giữa chúng ta có khúc mắc, có cố gắng chung sống không hòa thuận” Trần Nam Phương đứng dậy ngồi lên ghế sô pha: “Nhưng cũng không thể để người lớn lo lắng cho chúng ta được.”

Đặc biệt là sức khỏe của bà Diêu vân luôn không tốt, cô nhìn thấy mà áy náy không thôi.

Hà Minh Viễn bước tới, từ trên cao nhìn xuống khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhướn nhướn chân mày: “Em có thể diễn được đến mức độ nào?”

Trần Nam Phương rướn mắt, khó hiểu.

“Bà theo dõi sát sao chuyện chúng †a sinh con, em cũng có thể diễn được sao?”

“Sao có thể chứ?” Cô giật mình đứng thẳng người dậy: “Chuyện riêng tư như vậy…”

“Rồi sẽ có cách thôi.”

Cô nhìn anh chằm chằm một hồi lâu: “Tôi nghĩ tổng giám đốc Minh Viễn sẽ có cách đối phó thôi, đừng quên bà ấy là bà nội ruột của anh.”

Cô có lòng tốt, không thể nào không biết tốt xấu như lúc trước, còn kéo cả bản thân mình vào trong.

“Được.” Hà Minh Viễn cuối cùng cũng đồng ý, đột nhiên nghiêng người áp sát lại: “Nam Phương… anh đồng ý với em, ngoại trừ việc sinh con anh tự †ìm cách ứng phó, những chuyện khác mong em hướng dẫn thêm.”

“…

.” Cô không có gì để nói, thật sự là nghĩ cái gì tới cái đó: “Không còn chuyện gì khác nữa, nếu anh còn dám hành xử như lúc trước, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

“Để không khiến bà xã giận dõi, anh đều đồng ý.”

Khóe môi anh khế cong lên, bộ dáng cô gái nhỏ xinh giận dõi trông hấp dân quyến rũ như vậy, anh có thể không vượt giới hạn, có thể chờ đợi, anh tin rằng sớm muộn cũng có một ngày bọn họ biến giả thành thật.

Trân Nam Phương cảm thấy khó tin liếc mắt một cái, nhưng dù gì anh cũng đã nói rồi, cô cũng không cần cảnh cáo anh thêm nữa.

Đợi đến khi bà Diêu tỉnh dậy đã là lúc chạng vạng tối rồi, Hà Minh Kỳ thế mà lại đưa Tô Thanh Nhã đến đây, cả người cô ta tái nhợt hệt như tờ giấy trắng.

“Chị Thanh Nhã…” Trân Nam Phương bị dọa đến đờ người, toàn thân cứng nhắc không biết nên làm gì, cô không hại người, nhưng mà người ta có phải vì cô mà bị hại hay không, thì không thể nói chắc được.

Tô Thanh Nhã không chút lưu tình liếc mắt một cái, ánh mắt không chút dao động, không có oán hận, cũng không có tha thứ.

“Thanh Nhã à, sức khỏe của con đã khá hơn chưa?” Bà Diêu nhẹ nhàng võ về mu bàn tay Tô Thanh Nhã: “Con vẫn còn trẻ, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất, có cần gì cứ việc nói với Minh Kỳ.”

Cô ta đờ đờ đân đân gật đầu, giống như một con rối: “Đứa bé mất rồi ạ.”