Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 431




Chương 431

“Phạm sai lầm thì nên tiếp nhận hình phạt, phạm pháp thì nên tiếp nhận chế tài, anh đồng ý với ai thì có quan hệ gì với tôi?”

Đáy mắt Trân Nam Phương tràn ngập vẻ thống khổ: “Đó cũng là con của anh, Hà Minh Viễn, là con của anh đấy!”

Nói xong cô liều mạng vùng vẫy cố gắng tránh sự đụng chạm của anh. Nếu anh còn viện cớ cho Ngô Hà thì anh cũng là đao phủ giế t chết con cái của bọn họi “Nam Phương…” Anh cũng đau khổ: “Cô ta không có thuật phân thân đâu…

là em nhìn lầm rồi.”

Cô kinh ngạc nhìn anh mấy giây rồi xoay người chạy đi!

Cô từng yêu anh bao nhiêu thì giờ đây cô cảm thấy chán ghét anh bấy nhiêu!

Cô nhìn lâm? Cô không hề nhìn lâm!

Cô nhất định có thể tìm được bằng chứng chống lại Ngô Hài!

Trần Nam Phương trở về phòng nằm nghỉ đến tối, có lẽ mọi người đều biết cô đã trải qua chuyện gì, ngay cả người bạn tri kỷ cũng không đến quấy rầy cô.

Nhưng mà đến bữa cơm tối cô phải ra ngoài, đặc biệt là ba của Trịnh Hoàng Phong sắp về, cô đến làm khách thì cũng nên có mặt.

Ông Trịnh Hoàng Sơn là một người đàn ông đứng tuổi rất nghiêm túc, mặc vest chỉnh tề, đầu chải tóc tỉ mỉ, trên tay cầm điếu xì gà, lúc nhìn thấy Trân Nam Phương, ánh mắt của ông ấy lóe lên.

“Chào chú Trịnh ạ.” Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa lịch sự chào hỏi.

“Gọi chú là chú Hoàng Sơn được rồi.” Trịnh Hoàng Sơn gật đầu.

“Lam Ngữ.”

Trần Nam Phương cười miễn cưỡng: “Chú Hoàng Sơn, bây giờ cháu tên là Trần Nam Phương cơ ạ.”

Cô đã sớm không còn là Lam Ngữ của bọn họ nhiều năm trước nữa rồi.

“Sớm muộn gì cũng phải đổi lại.”

Ông nghiêm nghị nói rồi chỉ chỉ vào bàn ăn: “Ăn cơm thôi.”

Toàn bộ quá trình dùng cơm ngột ngạt muốn chết.

Trần Nam Phương vốn là do Hà Minh Viễn lúc chiều xuất hiện nên vốn đã cảm thấy bối rối, giờ lại càng khó nuốt trôi cơm hơn.

Nhưng hết lần này tới lần khác Trịnh Hoàng Sơn cứ hỏi chuyện cô.

“Cháu kết hôn với Minh Viễn rồi sao? Đã có giấy chứng nhận kết hôn chưa?” Trịnh Hoàng Sơn đặt đũa xuống, nhìn Trần Nam Phương.

Cô siết chặt đôi đũa của mình, cảm thấy rằng điều này đặc biệt khó chịu nhưng cái khó chịu này cô không thể nói ra được.

Cuối cùng cô chỉ có thể gật gật đầu.

Vốn cho rằng khúc nhạc dạo ngắn cứ như vậy kết thúc, cô vừa húp miếng canh thì lại nghe thấy Trịnh Hoàng Sơn nói.

“Trước đây mẹ cháu và dì Tuyết còn từng thương lượng qua cháu và Hoàng Phong lấy nhau, kết thông gia từ bé nữa cơ!”