Chương 365
“Thật không ngờ rằng, hôm nay tôi lại gặp được cô Lam Ngữ ở tòa nhà Khang Hoa, thật đúng là ông trời phù hộ, nghe thấy lời cầu nguyện nhiều năm qua của bà chủ, chỉ đáng tiếc là hình như cô Lam Ngữ không tin lời bà chủ.”
Trịnh Hoàng Bách nhíu mày, anh ta tin vào những lời này, từ lúc còn nhỏ anh đã biết mẹ mình có sức khỏe không tốt, đây cũng là nguyên nhân anh lập chí làm bác sĩ.
Anh cũng biết mẹ mình vẫn luôn nhớ tới bạn thân, chỉ là người thì đã qua đời, con trai vô tâm, hơn nữa người trong nhà cố gắng né tránh đề tài này vì sợ bà đau lòng, qua nhiều năm như vậy, anh ta đã không còn tâm trí để đi tìm hiểu nữa rồi.
“Vậy chị ấy thật sự là người nhà họ Lam sao?” Anh cúi đầu nhìn chằm chằm tấm ảnh, nhàn nhạt thì thầm, một lát sau anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Đặng Mai Tuyết đã ngừng thút thít: “Mẹt Bây giờ chị ấy tên là Trần Nam Phương.”
“.Ị, Bà trừng to đôi mắt sưng húp: “Trân Nam Phương… Anh của con… Thì ra là con bé, chẳng trách… Chẳng trách năm đó khi Lam Ngữ còn đang nằm trong bụng dì Hân của con, anh con đã chỉ vào bụng nói muốn cưới con bé.”
Trịnh Hoàng Bách kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy chuyện càng lúc càng phức tạp, tranh thủ thời gian nhắc nhở: “Mẹ à! Trân Nam Phương là vợ của anh Viễn, chị ấy đã mang thai được ba tháng rồi.”
“Không phải con nói người mà Minh Viễn vẫn luôn nhớ thương đã quay về rồi sao?” Đặng Mai Tuyết hỏi lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh: “Trước kia lúc muốn gặp Trần Nam Phương ít nhiều cũng có hơi tò mò, nhưng bây giờ khác rồi, nếu con bé là con gái cưng của dì Hân, mẹ sẽ không để cho con bé phải chịu chút ấm ức nào hết.”
“Mẹ! Con có nói là người anh Viễn luôn nhớ thương đã quay về đâu?” Trịnh Hoàng Bách thật thật đã bất đắc dĩ lại buồn bực.
Câu trêu chọc này của anh ta vậy mà lại bị mẹ mình nghe được, nếu để Hà Minh Viễn biết chuyện, nhất định anh ta sẽ bị lôi đi “đánh đòn”!
“Dù con có nói hay không, con phải nói rõ cho mẹ biết, Minh Viễn đối xử với Lam Ngữ, hay là nói Nam Phương như thế nào?” Đặng Mai Tuyết nhìn chằm chăm Trịnh Hoàng Bách: “Có thích thật không?”
“Làm sao mà con biết được?” Giọng điệu của anh ta không được tốt lắm: “Con nhìn ra thích hay không thích nổi sao? Trần Nam Phương cũng không thích anh con, còn không phải lúc nào cũng đong đỏng lên sao?”
“Sao con có thể nói con bé như vậy hả?” Đặng Mai Tuyết trừng lớn mắt: “Anh của con là do không có kinh nghiệm nhiều như con, cho nên sau khi thích người ta cũng không biết phải làm như thế nào.”
“..” Rất nhiều kinh nghiệm? Khóe miệng Trịnh Hoàng Bách co giật hai cái, xưa nay anh ta không biết mình trong mắt mẹ lại có hình tượng như vậy, nhưng cũng không thể thiên vị Trần Nam Phương quá đáng như vậy được chứ?
“Về sau con phải khách khí với Nam Phương một chút, phải chăm sóc cho con bé như chăm sóc em gái mình.”
Đặng Mai Tuyết căn dặn: “Còn về phần Minh Viễn, mẹ sẽ đi tìm nó.”
“Chỉ cần một tấm hình đã đủ cho mẹ phải tốn công tốn sức tới vậy sao?”
Ngoài miệng Trịnh Hoàng Bách dù nói như vậy, thế nhưng anh ta không thể không thừa nhận Trân Nam Phương và người trên ảnh quá giống nhau.
“Con còn dám quản mẹ à?” Giọng điệu của Đặng Mai Tuyết không tốt, nhưng bởi vì cơ thể từ trước đến nay vân luôn ốm yếu, cho nên lời nói ra lại như đang làm nũng với con mình.