Chương 284
“Nam Phương, cô có muốn ăn chút gì không?” Trịnh Hoàng Phong nhìn thấy cô ngơ ngác, đoán rằng cô đang sợ Hà Minh Viễn: “Tôi đưa cô ra ngoài, không đi xa đâu, chờ Thanh Hoa tỉnh rồi chúng †a sẽ quay lại.”
“Không cần đâu!” Trân Nam Phương tư chối: “Tôi sẽ ở đây chờ cô ấy!” “Được được.” Trịnh Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô, cũng không ép cô nữa, chủ động đưa ra ý kiến khác: “Thế thì tôi sẽ đi mua đồ ăn mang về, cô phải ăn đó nhé.”
Cô không nỡ từ chối, càng không muốn để em bé trong bụng bị đói, liền gật đầu đồng ý. Bên cạnh cô vừa trống chô, Hà Minh Viễn liền đi đến giống như tuyên bố chủ quyền vậy, ôm lấy vai cô: “Để tôi xem, cô có dám động đậy không?”
Trần Nam Phương vần không nhịn được rùng mình một cái.
Nỗi sợ của cô đối với Hà Minh Viễn sợ đến mức không thể xem nhẹ, nhất là lúc này phượng mâu của anh xoắn lại giống như cuồng phong bão táp sắp xảy ra.
Bởi vì quá sợ hãi nên cô không dám động, nhưng mà một phần nữa cũng là vì quá đau lòng mà trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
“Cô thích Hoàng Phong đến như vậy sao?” Hà Minh Viễn cúi xuống nhìn chằm chăm vào cô, hận không thể tiến vào mắt của cô, sau đó thâm nhập vào †im của cô.
Trần Nam Phương một giây trước còn an tĩnh đứng ở đó, giống như đột nhiên bị dẫm phải đuôi, tay dùng sức đẩy anh ra: “Tên khốn chết tiệt!”
Vì sao cô không dám phản kháng? .
Không thể phản kháng ư? Chỉ vì anh có quyền có thế, thì có thể tùy theo ý thích của mình mà xỉ nhục, châm chọc cô sao? “Hà Minh Viễn! Những thứ tôi nợ anh tôi đều trả hết rồi!” Nam Phương gào lên, giống như một con thú hoang bị nhốt lại, vừa ủy khuất vừa không nơi nương tựa.
“Dựa vào cái gì mà anh có thể liên tiếp chụp mũ tôi?”
“Cho nên… cô không thích anh ta?”
Anh tiếp tục chất vấn, chỉ cần cô nói không thích Hoàng Phong, dù là đang lừa dối anh đều được!
Trân Nam Phương đâu biết là tâm tư chân thật của anh, hít hít mũi, giả vờ ung dung nói: “Đúng, tôi thích anh ấy, cuộc hôn nhân của chúng tôi là đôi bên tình nguyện, anh vừa lòng chưa?” Được chưa?
Nếu như anh muốn tiếp tục dày vò chính mình như vậy, vậy thì tiếp tục đi, dù sao cô cũng chịu đựng quá nhiều rồi, nhiều hơn nữa cũng không sao.
“Chủ tịch Minh Viễn tuyển được người mới, thì tha cho tôi đi!” Cô cười lạnh nhạt: “suy cho cùng người mà anh yêu đợi anh năm năm, lại để người ta đợi thêm mười năm nữa thì quá đáng lắm luôn!” “Đó là việc giữa tôi và cô ấy, không cần cô phải phí tâm.” Hà Minh Viên hận không thể bóp ch3t cái người phụ nữ trước mặt này, cô dám nói cô và Hoàng Phong là đôi bên tình nguyện.
Tức giận lấn át lý trí, một lần nữa anh đã kéo cô trở lại phòng bệnh phổ thông cạnh bên, ngăn lại ở cạnh cửa, thân thể cao lớn ngăn lại chặt chế không thể thoát khỏi.
“Viễn, Minh Viễn…anh muốn làm gì?”
“Sao không gọi là chủ tịch Minh Viễn nữa?” Anh cầm chặt cằm của cô, nâng lên, nhấn xuống, vuốt nhẹ, mỗi một động tác đều như nhiên trôi chảy mà bá đạo: “Cái miệng nhỏ của cô gọi chủ tịch Minh Viễn càng có ý vị, nghe xong làm cho người khác muốn phạm 2 tội.
Trần Nam Phương cực kỳ sợ hãi, cô run rẩy sợ hãi nhìn về phía anh, cũng không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở mạnh.