Chương 219
Trần Nam Phương: “…”
Trịnh Hoàng Bách rời khỏi phòng bệnh, mặt không đổi sắc, anh ta nhìn chằm chằm vào Ôn Tứ Hiên, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh làm cách gì khiến cho cô ấy bị thương, anh không thoát được đâu.”
“Ai bảo tôi muốn trốn vậy?” Ôn Tứ Hiên không chút sợ hãi, ngược lại anh ta còn cười xấu xa một tiếng: “Chỉ sợ cậu ba nhà họ Hà không biết rằng cô ấy còn có tôi bên cạnh.”
“Được lắm” Trịnh Hoàng Bách nheo mắt: “Anh cho rằng cô ấy sẽ thích một người dùng dao làm cô ấy bị thương sao?”
Trịnh Hoàng Bách tức cười nhìn Ôn Tứ Hiên. Trong lòng anh ta thâm nghĩ, anh trai của anh ta giống như thần tiên giáng trần mà còn không được Trần Nam Phương để ý.
Làm sao có thể nhìn trúng người tâm thường, mặt mũi hung ác như người trước mặt này được chứ.
“Chuyện tình cảm phải để thời gian lâu dài mới thấy được kết quả, không phải vội!” Ôn Tứ Hiên buông tay: “Nếu như anh đã để cô ấy ở viện điều dưỡng, vậy thì tôi đi đây.”
Đi được hai bước, anh ta lại quay lại, hung dữ cảnh cáo: “Nếu chăm sóc không tốt thì bệnh viện của anh cũng đừng mong hoạt động nữa.”
Trịnh Hoàng Bách giận dữ nghiến răng, người làm ăn sợ nhất là gặp phải những người bỉ ổi.
“Trần Nam Phương đúng là không thể làm cho mọi người bớt lo.” Anh ta lầm bầm một câu: “Nhất định không thể để cho anh biết, nếu không thì ngày nào cũng chạy đến bệnh viện mất.”
Xong rồi, anh ta hít một hơi, sờ lên mũi mình: “Còn bên anh Viên nữa.”
Dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, thân hình cao lớn của anh ta chấn động, con ngươi hiện lên tia âm u: “Tôi biết rồi, chuẩn bị ngay đây.”
Trần Nam Phương nằm trong phòng bệnh không biết gì về chuyện ở bên ngoài, cô đang suy nghĩ xem nếu như Ôn Tứ Hiên không tha cho Đỗ Thanh Hoa thì làm như thế nào.
“Sao anh ta lại là Ôn Tứ Hiên?” Cô gõ vào đầu của mình: “Không cẩn thận quá rồi, không cẩn thận quá rồi.”
Đỗ Thanh Hoa nghe thấy Trân Nam Phương nói vậy thì tròng mắt suýt nữa rơi cả ra ngoài.
Cô ấy kinh ngạc một lúc mới hoàn hồn, lớn tiếng hỏi: “Ngô Hà mà cậu nói là Ngô Hà ở ký túc xá của chúng ta trước đây sao?”
“Đúng vậy.” Trần Nam Phương cười miễn cưỡng, thế nhưng vẫn không thể giấu được sự đau khổ trong đó.
“Không đúng, sao cô ta lại ở nước Anh được chứ? Không phải cô ta đã đến Pháp rồi sao?” Đỗ Thanh Hoa thấp giọng mắng một câu, hai tay năm lấy vai của Trần Nam Phương: “Cậu đừng sợ, Nam…”
“AI” Cô vô thức vùng ra, đau đến nỗi mặt trắng bệch.
“Sao vậy?” Đỗ Thanh Hoa nhìn vào tay mình: “Lực tay tớ lớn lắm sao?”
Trần Nam Phương lắc đầu, biểu thị mình không sao.
“Cánh tay cậu bị làm sao vậy?” Đỗ Thanh Hoa nhìn Trân Nam Phương: “Hình như tớ vừa sờ được thứ gì đó nổi lên.
“Không, không có.”
“Cái gì mà không có. Cậu mà muốn lừa được tớ sao?” Đỗ Thanh Hoa vén tay áo của cô lên để kiểm tra: “Bị thương sao?”