Người Vá Xác

Chương 77: Lời xin lỗi




Tôi nói với ông chủ béo ban nãy tôi vừa định khâu thi thể cho con gái ông ta thì nào ngờ linh hồn cô gái lại không tiêu tan nổi, nhờ tôi nói với ông ta sự thật rằng lão râu dê đã hại chết mình.Gương mặt ông chủ béo trở nên méo mó: "Cậu nói linh tinh gì vậy! Thầy ấy không thể là kẻ giết người!"Ông ta lạnh lùng bật cười rồi nói tiếp: "Không phải cậu kém cỏi không vá được xác nên mới mượn cớ đó chứ?"Tôi thở dài, nhớ lại câu chuyện mà ma nữ áo trắng nọ vừa kể cho mình."Sau khi vợ ông chết, tính tình ông trở nên rất lầm lì quái gở, con gái ông còn bảo mẹ cô ấy đã chết vì cứu giúp một cô gái trẻ".Vẻ mặt của ông ta trở nên tối tăm, cơ thể bất giác lùi về phía sau, phải vịn lấy bàn mới không ngã nhào xuống đất.Tôi nói tiếp: "Từ đó ông bắt đầu hận thù cô gái nọ, cho rằng cô ấy chính là kẻ hại vợ mình".Ông chủ béo siết chặt tay, nhưng ông ta không có ý định đánh tôi."Về sau, ông trở thành một kẻ thù hận tất cả những người phụ nữ trong tầm tuổi cô gái đó. Nếu tôi đoán không nhầm thì Chử Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt cùng tuổi với cô gái được vợ ông cứu".Đồng Xu nhìn tôi rồi lại nhìn ông chủ béo, anh ta kéo tay tôi:"Anh Đầu Kim, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Anh mau xin lỗi ông chủ đi!"Anh ta tưởng tôi đã chạm phải chỗ đau của ông chủ, khiến ông ta nổi giận.Tôi lắc đầu với Đồng Xu, anh ta vừa nóng nảy vừa sợ hãi, mặt trắng như giấy."Đúng vậy, cậu nói đúng...", giọng của ông chủ béo hơi khàn khàn, ông ta bỏ kính xuống, đưa một tay lên gạt lệ."Cô gái đó định tự sát, muốn để xe đâm mình chết, vợ tôi thấy vậy bèn lao tới mà không buồn suy nghĩ, cô gái đó thì sống, nhưng vợ tôi... đã không thể quay về nữa rồi..."Ông ta nghẹn ngào, bờ vai rung lên, im lặng một lát rồi mới nói tiếp:"Người ta hay bảo một người đàn ông có vợ hiền đảm sẽ không làm chuyện ngốc nghếch. Tôi là kẻ nóng tính, nhưng vợ tôi lại rất dịu dàng hiền lành. Khi còn sống, cô ấy luôn nhắc nhở khuyên bảo tôi, đến lúc cô ấy đi, đời tôi cũng chấm hết. Có những lúc mở mắt ra tôi còn không cảm giác nổi rằng trời đang sáng".Ông ta thở dài não nề, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nở nụ cười khổ.Nghe xong, mắt Đồng Xu cũng ướt nhòa, anh ta cất giọng nghẹn nghẹn: "Hóa ra ông cũng đáng thương tới vậy...""Vậy thì tôi đã làm gì sai chứ!", Thất Thất thét lên với ông ta.Tôi không biết Thất Thất đã vào đây từ bao giờ. Quay đầu lại, tôi thấy cô ấy đang rơi nước mắt, nhìn ông chủ béo với vẻ thù hận.Ông chủ béo trợn trừng mắt: "Ai! Ai đang ở đây!""Đó là cô gái mà ông đã sát hại, Chử Thất Thất, ông còn nhớ cô ấy không?", tôi hỏi.Vẻ mặt ông chủ béo tức khắc trở nên hãi hùng, ông ta chắp tay cầu khẩn với không khí: "Cô gái ơi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô! Thật ra sau khi làm chuyện đó xong tôi cũng rất hối hận..."Ông ta từ từ quỳ xuống đất, dập đầu với không khí.Cơ thể Thất Thất mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.Cô ấy khóc thút thít, tiếng khóc ai oán vang vọng khắp tòa biệt thự, đến cả Đồng Xu cũng nghe được.Tôi hiểu Thất Thất, dù là ác quỷ nhưng cô ấy rất mềm lòng.Lời xin lỗi của ông chủ béo khiến Thất Thất mất lý do để sát hại ông ta, vậy nên cuối cùng lòng cô ấy chỉ còn sót lại nỗi đau khổ và bất lực."Tôi đã gặp báo ứng rồi, chỉ tiếc là báo ứng không đến với tôi, tôi đã liên lụy tới con gái mình, tôi đã hại chết nó rồi!", ông chủ béo đau khổ thốt."Thật ra ông đã hại chết cô ta, nhưng đây không phải báo ứng, mà do tên thầy tướng râu dê đã giết chết cô gái ông. Con gái ông muốn tôi chuyển lời với ông, đừng để lão râu dê lợi dụng mình", tôi nói với ông ta.Bờ môi ông chủ béo run rẩy: "Tại sao... tại sao ông ta... Tôi đã nghe lời ông ta rồi, đã làm theo những gì ông ta nói rồi..."Tôi nói với ông chủ béo, vì con gái ông ta phát hiện ra bí mật của thầy tướng râu dê, định kể cho ông ta nên mới bị diệt khẩu."Ôi... con gái ngốc của tôi! Thật ra tôi đã biết từ lâu rồi, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi".Vừa nói xong, chợt ông chủ béo lại đứng bật dậy, lắc vai tôi:"Cậu hãy đưa tôi đi gặp con gái tôi! Hãy đưa tôi đi gặp con bé!"Tôi gật đầu, rời khỏi phòng cùng ông chủ béo.Tôi bảo Đồng Xu và Thất Thất đợi mình bên ngoài, ánh mắt Thất Thất đờ đẫn như đã đánh mất linh hồn.Tôi rất thương Thất Thất, cũng biết vết thương trong lòng cô ấy cần thời gian để lành lại.Tôi vỗ vai Thất Thất rồi tiến vào căn phòng đặt thi thể cùng ông chủ béo.Đầu tiên, tôi đốt ngọn nến thơm lên, sau đó ma nữ áo trắng đã xuất hiện thật.Tôi nhìn ông chủ béo, nước mắt ông ta trào ra, đau đớn nhìn linh hồn con gái. Ông chủ muốn lại gần con mình, nhưng cô gái lại lùi về phía sau.Ông chủ béo vội vã dừng bước: "Tiểu Vũ, con có còn tâm nguyện gì không? Con hãy nói cho bố đi!"Lúc này tôi mới biết ma nữ áo trắng nọ tên Tiểu Vũ.Cô ấy hé môi, giọng nói vang lên như có như không: "Con mong bố sẽ không đau khổ nữa, cũng không khiến ai phải đau khổ thêm..."Ông chủ ngẩn ra, ông ta mím chặt môi rồi gật đầu thật mạnh."Được, được, bố nghe lời con"."Còn lão thầy tướng đó", gương mặt Tiểu Vũ trở nên nghiêm túc, "bố đừng cho lão tiền nữa, đừng giúp lão làm chuyện xấu".Tôi cứ tưởng ông chủ sẽ đồng ý, hoặc là sẽ báo thù cho con gái.Nào ngờ ông chủ béo lại liếm môi thở dài.--------------------