Người Trừ Tà

Chương 19: Hoàn cảnh xấu ngoài ý muốn




Tiểu Hạ mở hộp ra, thấy đây là pháp khí mà Nguyễn Chiêm lần trước đến nhà cô đã sử dụng, nghe nói có uy lực rất lớn, chỉ được sử dụng khi tình huống xấu nhất xảy ra.

"Cho tôi cái này rồi anh dùng cái gì?" Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đang làm liên lụy người khác.

"Hôm nay tôi chỉ đi thăm dò dưới đáy sông thôi, không phải đi để chiến đấu tạm thời không cần dùng đến. Hơn nữa, chưa chắc ác linh có thể gây nguy hiểm cho tôi được!" Nguyễn Chiêm an ủi Tiểu Hạ, sau đó mang theo đồ đạc, "Tôi đi đây, cô đừng đi lung tung. Nếu không nhịn được tò mò, thì tắt đèn và trốn trong bóng tối yên lặng quan sát. Đừng để bất cứ thứ gì cảm nhận được cô, và không được ra ngoài bất kể cô nhìn thấy cái gì, nếu không, có bị hù chết cũng không liên quan đến tôi."

Sau khi Nguyễn Chiêm rời đi, Tiểu Hạ nhanh chóng tắt đèn, đứng sau rèm cửa một tay cầm cái ống nhòm đưa ra ngoài cửa sổ, một tay giữ chặt hộp giấy đó. Một lúc sau, cô nhìn thấy Nguyễn Chiêm đã đến bờ sông không chút chần chừ liền mặc đồ lặn vào và lặn xuống sông.

Mặt trăng cong cong như cái móc câu bằng bạc lơ lững trên bầu trời thình lình bị một đám mây đen che khuất, khiến cảnh vật chìm trong bóng tối u ám, ngay cả mặt sông cũng yên tĩnh lặng lẽ, nhàn nhạt lộ ra một làn sương mù kỳ lạ.

Tiểu Hạ chờ đợi trong sự hồi hộp bất an, đã hơn một tiếng trôi qua, đồng hồ vang lên hai tiếng báo hiệu bây giờ là hai giờ sáng, cô rất lo lắng không biết tại sao Nguyễn Chiêm vẫn chưa đi lên, bình oxy có thể duy trì lâu như vậy không, hay anh đã bị.. bị dòng nước đen ngòm nuốt chửng.

Đột nhiên, cô cảm thấy sống lưng tê dại, như thể có thứ gì đó đang tiến lại. Sau đó, một loạt âm thanh chói tai đập vào màng nhĩ mà không hề báo trước, tim cô như ngừng đập. Theo phản xạ, cô nhảy đến bên giường, chộp lấy thứ phát ra âm thanh không đúng lúc kia.. đó là điện thoại di động của cô.

Vạn Lý gọi tới!

"Sao anh gọi muộn vậy, có chuyện gì không" Tiểu Hạ tức giận nói. Biết vậy đã sớm tắt điện thoại rồi!

"Trang bị tới chưa?"

"Tới rồi. Ý của anh là gì, nửa đêm hỏi cái này chi vậy?"

"A Chiêm xuống sông rồi?"

"Ừ! Nếu anh gọi chỉ để nói chuyện phiếm, thù tôi cúp máy đấy"

"Khoan đã." Vạn Lý nhanh chóng ngăn cản, "Lý Thư Luân sáng nay đột nhiên tỉnh lại."

Thằng bé đã tỉnh? Đây là chuyện tốt mà tại sao giọng của Vạn Lý lại nghiêm túc đến như vậy, đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?

"Thằng bé tỉnh lại và khôi phục, như một kỳ tích, sau đó một mực đòi gặp cha mình." Vạn Lý nói tiếp, Tiểu Hạ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. "Họ đồng ý để hai cha con họ gặp nhau. Sau cuộc gặp đó, Lý Cảnh Minh đột nhiên bất tỉnh, còn Lý Thư Luân trở lại bệnh viện và tiếp tục rơi vào hôn mê. Kỳ lạ ở chỗ Lý Cảnh Minh dù đang thở, nhưng lại không có tiếng tim đập. Khi tiến hành xét nghiệm, anh ta.. khoang ngực của anh ta trống rỗng."

"Ý của anh là sao?" Tiểu Hạ run rẩy hỏi.

"Có nghĩa là.. anh ta không có trái tim."

Nghe được những lời này, Tiểu Hạ lạnh lẽo nhận ra chân tướng.

Là Lý Cảnh Minh nói dối cô, hay lại có chuyện gì kỳ quái xảy ra? Anh ta là người hay quỷ? Đáng lẽ cô không nên dễ dàng đưa ra phán đoán, Cô không còn tin tưởng trực giác của mình nữa rồi.

"Nghĩa là bây giờ nó đã hoàn chỉnh?" Cô tự trách mình vô cùng, hận bản thân tại sao không nghĩ tới trường hợp bên Lý Thư Luân sẽ phát sinh biến cố.

"Không sai."

"Sao bây giờ anh mới thông báo cho tôi!"

"Đến tám giờ tối tôi mới biết chuyện, hơn nữa.. Tiểu Vương vừa nói tôi biết tủ sách trong nhà tôi đột nhiên ngã xuống khiến tôi ngất xỉu, mới vừa tỉnh lại thôi."

"Anh có sao không?"

"Tôi không sao. Nhưng A Chiêm thì có đấy. Nếu tôi đoán không nhầm, nó đã quay trở lại, mà A Chiêm hiện giờ lại đang ở dưới sông."

"Phải ngăn nó lại."

"Không được!" qua giọng nói, Vạn Lý lập tức hiểu được ý cô, liền nhanh chóng ngăn cản, ngay lúc đó điện thoại di động của Tiểu Hạ đột nhiên mất sóng. Mà động tĩnh khác lạ bên ngoài khiến Tiểu Hạ không kịp nói gì, lập tức chạy ra cửa sổ quan sát

Toàn bộ tinh thần của cô đều tập trung ở con sông nên không để ý rằng cánh cửa cô khóa chặt không biết mở ra từ khi nào. Mà lúc này, mặt sông bị bao phủ bởi một lớp sương mù không bình thường, dù Tiểu Hạ không có mắt âm dương, cũng không có cái gọi là "linh lực" cũng có thể nhìn thấy.

Không gian yên ả, mặt hồ tĩnh lặng, không gian tràn ngập ánh trăng dịu dàng, chỉ duy nhất chỗ Nguyễn Chiêm vừa lặn xuống là bị màn sương đen bao phủ không thể nhìn thấu vào bên trong.

Đột nhiên màn sương đen xoay tròn như bị gió mạnh hút lên hình thành xoáy nước lớn, xoáy thẳng xuống đáy sâu, nhưng thật lạ là cảnh vật quanh đó vẫn yên ả bình thường.

Oán linh đó đang đi tìm Nguyễn Chiêm, cô nhất định phải làm gì đó! Đây là một cái hố lúc vô tình cô đã đào phải, không thể để cho Nguyễn Chiêm không có chút phòng bị nào mà chui vào!

Nghĩ đến đây Tiểu Hạ lập tức nhoài người ra ngoài cửa sổ. Bất ngờ một bàn tay ma quái ở bên ngoài lập tức túm lấy cổ áo cô. Tiểu Hạ hoảng sợ, mạnh mẽ lùi lại, có thể cánh tay không có ý định kéo cô xuống lầu, hoặc do cô dùng lực quá mạnh nên đã té ngửa xuống giường, lúc này có Tiểu Hạ mới nhận ra rằng có điều gì đó không đúng.

Nhiệt độ trong phòng quá thấp so với mùa hè, xung quanh cũng yên tĩnh lạ thường, khiến cô có thể nghe thấy cả nhịp tim của chính mình. Không khí ẩm ướt phả ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta cảm giác lạnh thấu xương. Cửa phòng mở toang, một người phụ nữ tóc xõa dài mặc đồ đỏ ôm một bộ xương nhỏ đứng ngay đó. Khuôn mặt sưng vù tái nhợt như thể đã bị ngâm nước hàng thế kỉ, mái tóc dài ướt nhẹp còn đang nhỏ giọt, Chiếc lưỡi dài tới cằm lắc lư qua lại, tròng mắt động đậy một cách quỷ dị. Bộ xương trong tay cô là của một đứa trẻ, Chỉ còn bộ xương trơ trọi với đôi mắt kì quái đang chằm chằm nhìn cô.

Lần đầu tiên trong đời Tiểu Hạ tận mắt nhìn thấy quỷ. Tiếng la hét kêu gào bị chặn lại ngay cổ họng, cô trợn mắt nhìn chằm chằm nữ quỷ không dám nhúc nhích, cho đến khi nữ quỷ bay tới trước một bước, cô mới nhảy dựng lên, dựa hẳn vào tường.

"Đi.. theo.. ta." Ma nữ nói, giọng run rẩy vang vang như tiếng vọng từ xa xăm dội về, nói xong nó liền hóa thành cơn lốc xoáy nhỏ phiêu phiêu bay đi.

Nữ quỷ đột ngột nói chuyện làm Tiểu Hạ càng thêm hoảng sợ, tim như ngừng đập, làm sao có gan đi theo cô ấy. Nhưng lúc này, có những âm thanh khác trong phòng, có tiếng khóc, tiếng cộp cộp của hai hàm răng va vào nhau, có tiếng gõ "cách cách", có tiếng thở dài, như thể có nhiều quỷ hồn đang cùng phòng với Tiểu Hạ, các tiếng động vậy quanh và thu hẹp dần khoảng cách với cô, điều này làm Tiểu Hạ nghĩ rằng thà chạy đi vẫn tốt hơn, chưa kể trong cơn hoảng sợ cô chợt nhớ tới Nguyễn Chiêm đang gặp nguy hiểm, cô phải giúp anh.

Cùng lắm là chết thôi!

Tiểu Hạ quay đầu nghiến răng đi theo. Cô không biết nữ quỷ muốn đưa mình đi đâu, theo bản năng cô chỉ biết đi theo, một lúc sau đã đi đến bờ sông, dưới ánh sáng mờ ảo cô không còn nhìn thấy hình dáng nữ quỷ nữa, trước mặt cô bây giờ là một khối đen không ngừng lắc lư tiến về phía trước, đôi mắt của đứa nhỏ đung đưa theo chuyển động của khối đen, như hai ngọn lửa nhỏ xíu u ám lay động, không ngừng nhìn cô chằm chằm.

Cô lảo đảo đi theo, vài lần suýt té ngã, lúc này mới nhận ra, nhìn khách sạn ra sông thì thấy rất gần, nhưng phải đi vòng vòng theo con đường mòn, rẽ trái, rẽ phải mới đến được. Rất lâu cô mới nghe được tiếng nước chảy, nhưng lúc này cô cũng hụt chân trực tiếp ngã xuống sông.

Tiểu Hạ tuyệt vọng tưởng mình sắp chết, nhưng thật kỳ lạ là cô lại không thấy sợ hãi. Và cô phát hiện là mình không có chìm xuống dưới cũng không có cảm giác ngộp thở hay đè nén. Cô dùng kỹ năng bơi tệ hại tùy tiện quơ tay múa chân thế nhưng đã có thể điều khiển được phương hướng bơi về phía trước, như thể cô đang ở trong một cái bong bóng khí lớn.

Lúc này không còn thấy nữ quỷ nữa chỉ còn một chiếc váy đỏ như máu, lúc ẩn lúc hiện không ngừng chỉ đường như muốn dẫn cô đến địa điểm nào đó. Không biết có phải do sợ hãi hay cái "không gian này" không giống bên ngoài. Bơi một hồi Tiểu Hạ cảm thấy dường như mình đang bơi qua một thế giới khác, từ trong bóng tối một không gian sáng như ban ngày đang từ từ mở ra.