Người Trừ Tà

Chương 18: Ngọn nguồn




Ai ngờ sau đó, gia trạch Diệp gia trở nên bất ổn, rõ ràng thời tiết đang khô ráo nhưng trong nhà lúc nào cũng ẩm ướt, nửa đêm còn truyền ra các loại âm thanh kì lạ, có lúc tựa như gõ cửa, có lúc lại như quất roi, dù có thỉnh nhiều đạo sĩ đến cũng vô dụng. Những người làm công của Diệp gia vì sợ hãi mà bỏ trốn đều sẽ bị chết bất đắc kỳ tử trên đường. Cho đến một đêm, mọi người trong làng đều nghe được âm thanh đón dâu khua chiêng gõ trống trong nhà họ Diệp, ầm ĩ náo nhiệt cả đêm, nhưng không một ai dám đi xem là chuyện gì đang xảy ra. Sáng ngày hôm sau, người trong trấn mới phát hiện người của Diệp gia đều đã chết.

Bộ dạng khi chết của họ cực kỳ đáng sợ, sắc mặt trắng dã, tròng mắt thì lồi ra giống như bị ngạt thở, mỗi thi thể đều nằm trên một vũng nước, gần như có thể nói là họ bị chết đuối. Chưa nói đến việc hiện đang là mùa khô hạn thì chuyện bị chết đuối trên giường của chính mình quả thật là kì lạ. Thi thể của đại quản gia còn kinh khủng hơn, vừa chạm vào liền bật dậy như bị quỷ nhập tràng.

Nhưng cái chết của mẹ con Diệp tiểu thư lại có sự khác biệt ― người mẹ mặc áo cưới đỏ thẫm, treo cổ lủng lẳng giữa đại đường, lưỡi thè ra rất dài. Cô tiểu thư thì bị thiêu chết cơ thể cháy thành than, chỉ còn lại đôi mắt vô thần mở to. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, từ đó về sau người trong trấn liên tục bị quấy nhiễu, người dân lắm lúc sẽ nhìn thấy những thứ kì dị sau lưng một người nào đó, hoặc là đồ vật trong nhà sẽ vô duyên vô cớ nói chuyện, tuy rằng không hề mất thêm mạng người, nhưng mọi người đều sống chẳng được yên bình.

Nhiều năm bị quấy nhiễu, nhiều người có ý định rời bỏ quê hương. Thì bỗng một hôm có vị đạo sĩ trẻ lang thang đến đây, nhìn ra nơi này oán khí nặng nề, liền khắc lên thanh kiếm đá một thứ bùa chú rất kì lạ rồi ném ra sau núi là nơi người tú tài kia bị dìm chết. Từ đó vùng đất này mới khôi phục được sự bình yên.

"Anh cảm thấy " nó " là vị tú tài kia sao?" Tiểu Hạ nhìn vào cánh tay đã nổi một lớp da gà của mình.

"Hơn tám phần là đúng" Nguyễn Chiêm vừa ăn vừa hả hê khi thấy Tiểu Hạ sợ hãi. "Người dân nơi này đều sống giản dị nhưng rất bảo thủ, chuyện đã xảy ra hơn trăm năm trước, cô nghĩ xem, nếu không phải chuyện rất lớn lại giật gân, khủng khiếp khiến người ta nhớ mãi thì làm sao chúng ta có thể dễ dàng hỏi được một câu chuyện đã xảy ra từ lâu như vậy chứ."

"Trời ạ, tôi cứ nghĩ mọi oan hồn đều là phụ nữ!"

"Trên đời này dù nam hay nữ đều có thể bị bắt nạt. Cô không nghe Lý Cảnh Minh kể về cuộc đời của mình rồi sao"

"Tuy hoàn cảnh Lý Cảnh Minh và tên tú tài hơi tương đồng, nhưng cũng không phải đều giống nhau. Trong chuyện này hắn cũng có một phần lỗi, bởi vì hắn không có lòng tự trọng, bất chấp ăn vạ không chịu rời đi! Còn có Diệp tiểu thư, nếu không còn thích thì đuổi hắn đi là được rồi, hà tất phải ngược đãi, làm nhục hắn! Theo anh hắn thực sự muốn giết vợ hay là bị hãm hại?"

"Xác suất bị hãm hại cao hơn."

"Muốn giết hắn sao không giết công khai, cần gì phải dựng chuyện xử oan hắn! Mà cái tên tú tài này cũng thật kỳ, cũng đã báo thù rửa hận xong rồi tại sao vẫn chưa chịu đi? Một hai muốn hãm hại người khác, còn gây ra cái chết cho rất nhiều người. Làm vậy có đáng không" Tiểu Hạ cảm thấy tên tú tài thật đáng thương, nhưng việc hắn làm sau này là không thể chấp nhận được, nói cách khác "người đáng thương cũng sẽ có chỗ đáng giận ".

Nguyễn Chiêm nhịn không được mà ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Nó oán khí quá sâu, không thể xét theo lẽ thường được. Nếu nó là con người thì người đó chắc chắn mắc căn bệnh cực độ cố chấp - một loại bệnh tâm lý, trừ phi nó thật sự hiểu ra, cởi bỏ khúc mắc, nếu không, có lẽ phải tiêu diệt nó thì mới có thể kết thúc mọi chuyện."

Tiểu Hạ suy nghĩ về những điều Nguyễn Chiêm vừa nói, bỗng nhiên cảm thấy không giống một câu chuyện cũ xưa mà giống như vừa xảy ra trước mắt và bọn họ vô tình bị lôi vào làm một nhân vật bất đắc dĩ, có điều cô không biết Nguyễn Chiêm có đủ khả năng giống vị đạo sĩ trẻ năm đó không..

"Chúng ta phải làm như thế nào?" cô hỏi.

"Tôi đang đợi Vạn Lý gửi thiết bị lặn tới đây sau đó lặn xuống sông để xác minh suy đoán của bản thân. Thời gian qua đã lâu cộng thêm lực oán hận của tên tú tài ngày càng lớn khiến bùa chú trên thanh kiếm suy yếu, mà Lý Cảnh Minh đúng lúc mang đầy oán hận đến dòng sông, vô tình cung cấp lực lượng mới cho nó, giúp nó thoát khỏi phong ấn." Thật ra anh còn muốn xem dòng sông cất giấu bí mật gì, bởi vì anh cảm nhận đáy sông nhất định không đơn giản như vậy.

"Vì sao đạo sĩ năm đó không trực tiếp tiêu diệt hắn?"

"Có thể là muốn chừa cho tên tú tài một con đường lui hoặc là do năng lực không đủ, với oán khí tận trời như vậy hắn không có khả năng giải quyết triệt để."

Tiểu Hạ không nói nữa, âm thầm trách đạo sĩ làm việc không đến nơi đến chốn, nếu không bọn họ cũng không đau đầu như bây giờ, cả gia đình Lý Cảnh Minh cũng không bị hại chết. Có một điều cô rất lo lắng là trăm năm trước con quỷ đó đã mạnh như vậy, vậy hiện tại chắc chắn phải hơn rất nhiều? Có khi nào cô và Nguyễn Chiêm là đang chuẩn bị nộp mạng không? Mà Nguyễn Chiêm từng nói, anh không đủ khả năng để đánh bại "nó", chỉ có thể đi một bước tính một bước, nhưng anh chưa tính ra nếu bị đánh bại thì làm cách nào để bảo toàn mạng sống.

Hai người trầm mặc thật lâu, sau đó Tiểu Hạ hỏi: "Thiết bị lặn khi nào đến?"

"Khoảng một hoặc hai ngày nữa." Nguyễn chiêm nói: "Để tránh gây chú ý tôi sẽ bắt đầu vào buổi tối."

"Còn tôi làm gì?"

"Cô chỉ cần ở lại khách sạn, đừng gây thêm phiền phức là được."

Tiểu Hạ không chịu, liếc Nguyễn Chiêm một cái nhưng cũng không phản bác lại. Sau đó hai người tính tiền trở về khách sạn, suốt đoạn đường cả hai đều im lặng, tới cửa khách sạn Tiểu Hạ đột nhiên hỏi: "Theo anh Diệp tiểu thư có bao giờ yêu tên tú tài đó chưa."

"Không có đâu, Tôi đoán cô ta thấy hắn thú vị, nhất thời hứng thú thôi"

"Không, tôi lại cảm thấy cô ấy từng yêu cậu ta. Chỉ là cô ấy không rõ cảm xúc của mình, yêu thương quá ngắn ngủi thôi"

Nguyễn Chiêm kỳ quái mà nhìn Tiểu Hạ, nghĩ thầm, hoàn cảnh bây giờ chỉ cần đi sai một bước thì sẽ có vài mạng người mất đi, mà cô nghĩ đến việc có hay không có tình yêu ở một trăm năm trước.

Đúng là con gái!

Lúc này, một cơn gió đêm thổi qua tóc Tiểu Hạ, dường như ai đó đang thở dài ai oán, rốt cục một trăm năm sau cũng có người đồng cảm thấu hiểu

* * *

Trang bị vừa đến, Nguyễn Chiêm liền trở nên bận rộn.

Đầu tiên, anh đứng ở trong phòng dùng kính viễn vọng quan sát toàn bộ con sông, lại cầm một cái công cụ kì lạ đến bờ sông dạo qua một vòng, tính toán phương hướng để ban đêm hoạt động, sau đó cẩn thận kiểm tra các loại trang bị khác, cuối cùng ở trong phòng tịnh tâm dưỡng sức, suốt quá trình anh không nói một lời, cơm chiều cũng không ăn, mãi cho đến nửa đêm.

Thời điểm đã tới, Nguyễn Chiêm bắt đầu hành động. Cả ngày hôm nay hắn trưng bộ mặt nghiêm túc làm cho Tiểu Hạ vừa lo lắng vừa hưng phấn, cô cảm thấy như sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Thật sự không cần tôi giúp gì sao?" Cô có ý tốt hỏi.

"Nếu cô bướng bỉnh muốn chạy đến bờ sông, có những cơn gió lạnh lẽo thổi vào thì cứ việc. Tôi đâu dám cản."

Tiểu Hạ chán nản.

Làm một người nghĩa khí tràn ngập tinh thần trượng nghĩa là rất tốt, nhưng đêm khuya một mình chạy ra bờ sông không một bóng người thì cô không dám. Cai người này biết rõ cô không đủ can đảm làm thế lại cố ý cạnh khóe cô, điều này không thể tha thứ được. Tiểu Hạ dứt khoát giận dỗi không để ý tới Nguyễn Chiêm, nhưng không được bao lâu, nhìn thấy Nguyễn Chiêm cắt đầu ngón tay, dùng máu vẽ lên mấy tờ giấy màu vàng cô lại nhịn không được, hỏi: "Vì sao phải dùng máu vậy?"

"Sức mạnh của huyết chú cao hơn."

"Giấy xuống nước vẫn dùng được hả? Hay là anh dán nó ở trên bờ?"

"Tôi nói dùng được là dùng được." Anh vừa vẽ vừa trả lời, sau đó cân nhắc đến sức mạnh của con quỷ này, quyết định viết thêm vài tấm nữa. Vì vậy anh cắt lên một ngón tay khác.

Tiểu Hạ ở bên cạnh xem đến kinh hãi, từ từ nhích lại gần, bộ dạng lấy lòng: "Anh có đau không?"

"Đau!" Nguyễn chiêm dừng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiểu Hạ "Nhưng máu trên cổ cô có hiệu quả tốt hơn đấy."

Nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi cùng con dao đẫm máu trên tay Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ hơi hoảng sợ, vội vàng nhích ra xa một chút, nhưng liền biết Nguyễn Chiêm đang nói đùa. Mà lần này cô cũng không để bụng. Cảm thấy dưới tình huống thế này, anh vẫn bình tĩnh không giống kẻ vô dụng như cô, cảm giác phần thắng cao lên một ít nên rất cao hứng.

Nguyễn Chiêm chuyên tâm vẽ xong, sau đó lấy ra một hộp giấy nhỏ đưa cho Tiểu Hạ. "Cái này cô cầm lấy, lúc nào quá nguy hiểm thì bóp nát lớp sáp bên ngoài, nhất định sẽ không sao."

Hôm nay anh im lặng bởi vì đang lo lắng chuyện để Tiểu Hạ một mình ở đây, anh thực sự không yên tâm. Cuối cùng anh đành đưa Huyết Mộc Kiếm - thứ anh dự phòng cho trường hợp nguy hiểm cho Tiểu Hạ. Khi xương cốt của ác quỷ kia bị đào lên, nó nhất định sẽ cảm ứng được, chắc chắn nó sẽ nhanh chóng trở lại, đến lúc đó khó tránh khỏi việc phải đấu với nó. Đây là nguyên nhân mà Nguyễn Chiêm không muốn Tiểu Hạ có mặt tại bờ sông. Mà nbếu nó biết được nơi cô đang trốn, không chừng sẽ ra tay với cô. Dù sao nếu gặp nguy hiểm anh vẫn có thể có biện pháp để chạy trốn, còn Tiểu Hạ thì chỉ có con đường chết. Tại hang ổ của ác linh thì năng lực của nó sẽ tăng gấp nhiều lần, miếng bùa trên cổ chắc chắn không bảo vệ được cô. Anh đã hứa với Vạn Lý sẽ đảm bảo an toàn cho cô, nên anh nhất định không để cô gặp rắc rối.

Mong là anh sẽ giữ được sự tỉnh táo để có thể ứng biến với từng tình huống phát sinh, chỉ cần con quỷ kia không hợp lại làm một thì anh vẫn có khả năng đấu với nó một trận