Người Trong Ván Mê Tình

Chương 14: Quê hương




Lá mùa thu bắt đầu rụng, từng phiến lá như cánh bướm bay lượn, chao nghiêng trong không trung rồi hòa vào một thể với bùn đất. Đây là mùi vị của mùa thu, cũng là sự cô đơn tiêu điều.

Tay Lâm Văn Trúc hơi lạnh, Diệp Khuynh Lăng nắm tay cô, “Sợ lạnh thế này, vẫn ít ra ngoài thì hơn”.

Lâm Văn Trúc ngẩng đầu đón ánh mắt của hắn, hắn thế này là cảnh cáo sao?

Chỉ điểm cho cô như thế, bảo cô ít ra ngoài. Là đang nhắc nhở cô đừng hành động thiếu suy nghĩ nhỉ! Thể hiện rõ là cảnh cáo cô đừng làm trò lén lút gì, cô trong mắt hắn chỉ là một con chim trong lồng, dù thế nào cũng không thể bày ra mánh khóe gì.

“Vậy có phải là Phượng Vũ Thiên cũng có thể không cần đi nữa không?” Lâm Văn Trúc cười khẽ.

“Dáng vẻ tuyệt sắc của em sao ta có thể độc hưởng chứ?” Hắn khẽ hôn trán cô, “Ta đưa em qua đó”.

Hắn nắm tay cô, cùng về phòng cô, hắn không chút kiêng dè nhìn cô thay quần áo. Làn da cô còn trắng hơn những cô gái bình thường, nhưng màu trắng thế này lại có vẻ có mấy phần yếu ớt và mảnh mai, cô rất gầy, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn rõ xương quai xanh của cô. Lúc hắn nắm tay cô thì có thể thấy rõ mạch máu màu xanh của cô, cực kì rõ ràng. Thực ra, cảm giác cô mang lại cho người khác chính là cô giống một viên thủy tinh, rất đẹp, nhưng chỉ cần khẽ rơi, vậy thì sẽ vỡ nát tan tành. ++

Lâm Văn Trúc đứng trên sân khấu, nhưng hễ là lúc cô biểu diễn, nơi đây nhất định sẽ rất đông khách. Trong mắt cô không có vẻ cao ngạo, bởi vì cô biết bản thân mình không có tư cách cao ngạo, nhưng cô cũng không thấp kém, nên làm gì thì cô làm đó, sẽ không cố ý lấy lòng ai, cũng sẽ không đắc tội ai. Cho nên, mặc dù ở đây cô không có bạn bè gì, nhưng cũng không có kẻ thù, huống hồ bây giờ thân phận của cô đã dán cái nhãn của tam thiếu, thế nên cũng sẽ không có ai thật sự dám tới đắc tội cô.

Cô mặc một thân trắng tinh, người khác luôn để cô mặc đồ trắng thướt tha, như nàng tiên khẽ vén làn nước. Cách ăn vận thế này của ngày hôm nay, cũng là bởi phiếu đứng đầu mà khách bỏ phiếu là phong cách cổ phong, phương thức bỏ phiếu lựa chọn ca khúc biểu diễn này thu hút sự quan tâm của càng ngày càng nhiều người, rất nhiều người đều cảm thấy thú vị, cũng gia nhập vào. ++

Mày cô vừa khẽ nhướng, bèn phát hiện Diệp Khuynh Lăng trong phòng bao khách quý lại không ở đó, nói chuẩn xác là trong đó quả thực có người, nhưng người đó không phải tam thiếu nhà họ Diệp.

Khi Cố Hương Liên và tam thiếu nhà họ Diệp quan hệ gần gũi, có phải cũng có màn này xảy ra?

Người ta nói trước khi cô xuất hiện Diệp Khuynh Lăng rất yêu chiều Cố Hương Liên, nhưng cô lại cảm thấy quan hệ giữa Cố Hương Liên và Diệp Khuynh Lăng không chỉ là thế. Bởi vì có một lần cô nhìn thấy Cố Hương Liên cải trang đến phủ Thanh Sơn, nếu hai người họ chỉ là quan hệ giữa khách và vũ nữ, Cố Hương Liên hà tất phải phiền phức như thế. Cho dù là vì bận tâm đến quan hệ giữa Đặng Thanh Vân và Diệp Khuynh Lăng thì cũng không quá hợp lý, nếu Diệp Khuynh Lăng này thật sự để tâm Đặng Thanh Vân thì sẽ không đưa mình về phủ ở, nhất định trong đó có ẩn tình.

Lâm Văn Trúc đàn một khúc xong, lúc vội vàng xuống sân khấu, một vũ nữ đụng vào vai cô. Cô mau chóng cầm tờ giấy mà đối phương chuyển cho, rồi mới giả vờ như vô ý đi thay quần áo. Cũng chỉ có thể tận dụng thời gian này xem viên giấy này, cô nghĩ không sai, Diệp Khuynh Mặc đang thúc giục cô. Khi cô thay đồ xong đi ra, Diệp Khuynh Lăng đã đợi ở đó, thật sự không cho cô chút thời gian trống nào. ++

Kim tỷ nhìn cô một cái, rồi mới kéo cô, “Sao chậm vậy, tam thiếu đã đợi lâu lắm rồi đấy”.

Lâm Văn Trúc cười nhẹ, nhưng lại không cho là đúng, cô đã thay đủ nhanh rồi.

“Đợi bao lâu thì cũng phải đợi thôi.” Diệp Khuynh Lăng không tức giận một chút nào, kéo Lâm Văn Trúc qua không coi ai ra gì mà ôm cô vào lòng.

Lúc này Cố Hương Liên từ trước sân khấu đi vào nhìn thấy cảnh này, dường như rất ai oán nhìn Lâm Văn Trúc một cái.

Kim tỷ vội kéo Cố Hương Liên qua, “Mau đi thay đồ, đợi lát nữa là đến lượt em lên sâu khấu rồi”.

Lâm Văn Trúc thầm đánh giá Cố Hương Liên và Kim tỷ, mặc dù nhìn họ có vẻ là quan hệ chủ tớ, nhưng Kim tỷ dường như phải nhìn sắc mặt của Cố Hương Liên, không nên là thế.

Diệp Khuynh Lăng kéo Lâm Văn Trúc, kéo ánh mắt của cô trở về, “Tiểu Trúc thế này là đang ăn giấm chua à?”.

Cô nũng nịu đẩy ngực hắn một cái, “Em không ăn được chua”.

“Vậy em còn thích sườn xào chua ngọt đến thế hả.” ++

“Đó là vì em thích ăn đồ ngọt.”

Hắn xoa xoa đầu cô, “Đợi lát nữa bảo đầu bếp làm.”

Hai người vừa mới đi ra khỏi hậu đài thì đã gặp Lý Xuyên Dương, dáng vẻ này của anh ta giống như tình cờ, nhưng lại có thêm chút cố ý, vì thế mục đích trở nên rõ ràng, chính là vì đợi Diệp Khuynh Lăng đi ra.

“Tam thiếu.”

Diệp Khuynh Lăng gật đầu với anh ta.

Lý Xuyên Dương lập tức cười, “Cách đây không lâu tại hạ gặp được một đầu bếp trứ danh, rất biết nấu món ăn Lạc Thành, biết được Lâm tiểu thư là người Lạc Thành, cho nên đặc biệt mời tam thiếu và Lâm tiểu thư cùng đi thưởng thức. Nhân tiện cũng giám định xem vị đầu bếp trứ danh này có phải là danh bất hư truyền hay không, nếu không thì tại hạ thật sự đau lòng vì số tiền mời đầu bếp đó”. ++

Lý Xuyên Dương nói rất thoải mái, mặt ngoài thì là đang lấy lòng Lâm Văn Trúc. Bên ngoài đều đồn rằng tam thiếu yêu thương Lâm Văn Trúc đủ kiểu, để nhận được một nụ cười của mỹ nhân mà sẵn lòng trả giá tất cả. Mà Lý Xuyên Dương này lấy lòng Lâm Văn Trúc, không phải chính là lấy lòng Diệp Khuynh Lăng hay sao.

Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng nhìn Lý Xuyên Dương có thêm chút tán thưởng, mặc dù hắn biết rõ, Lý Xuyên Dương làm thế này, chẳng qua chỉ là để thấy giai nhân mà thôi.

Nhưng Lý Xuyên Dương vừa có thể mượn cơ hội mời hai người ăn cơm, lại có thể giấu đầu hở đuôi che giấu mục đích của mình, đây mới là người thông minh.

Diệp Khuynh Lăng nhìn Lâm Văn Trúc, “Về nhà ăn sườn xào chua ngọt hay là ăn món ăn Lạc Thành?”.

Vậy mà lại đẩy vấn đề khó cho cô. ++

Đáy lòng cô khẽ thở dài, cô cũng có mấy phần quen thuộc với Lý Xuyên Dương, anh ta không tặng giỏ hoa lớn như những người khác, anh ta chỉ tặng một vài đóa hoa tươi, không nhiều, nhưng có thể nhìn ra tâm ý của người này. Hơn nữa trong ánh mắt anh ta nhìn cô, không có ham muốn chiếm đoạt hoặc khinh thường, trong mắt anh ta chỉ là sự tán thưởng và thương tiếc nhàn nhạt.

Cô không đành lòng từ chối, vì thế cười nhìn Diệp Khuynh Lăng, “Sườn xào chua ngọt có thể ăn bất cứ lúc nào, còn những món ăn Lạc Thành thì không thể ăn lúc nào cũng được. Rời xa quê hương lâu như thế, em thật sự rất nhớ. Chi bằng chúng ta cùng đi nếm xem, tiện thể tam thiếu cũng có lộc ăn”.

Diệp Khuynh Lăng véo mũi cô, “Ta còn hưởng ánh sáng của em cơ đấy”.

Hắn cố ý thở dài, lại như thể hiện hai người họ hòa hợp một cách thỏa đáng.

Ánh mắt Lý Xuyên Dương thản nhiên, sóng mắt không có bất cứ cảm xúc gì. Con ngươi Diệp Khuynh Lăng khẽ sầm lại, người này thâm tàng bất lộ, không biết sau này là địch hay là bạn, nếu như trở thành địch thì ắt là một phiền phức lớn. Nhưng hắn cũng không biến sắc, kéo Lâm Văn Trúc lên xe, đi về phía nơi ở của Lý Xuyên Dương.

Lý Xuyên Dương lần này phô bày đủ bản lĩnh, mỗi món ăn đều tinh tế tuyệt đẹp.

Anh ta đứng dậy, dường như rất vinh hạnh mà nói, “Tam thiếu chịu đến đây, Xuyên Dương vô cùng vinh hạnh. Ở đây kính tam thiếu một chén”.

Diệp Khuynh Lăng cười cười, vẫn uống. ++

Từng món ăn được bưng lên bàn, Lý Xuyên Dương làm trọn phận sự của một chủ nhà, “Món ăn này tên là Đông Pha Hí Thủy, vịt được hầm nhỏ lửa, chỉ cho một vài loại gia vị vào, nhưng phải giữ lửa vô cùng tốt, nếu không thì nhiều hơn một chút sẽ quá chín, ít hơn một chút sẽ không đủ độ. Mời Lâm cô nương nếm thử, nhân tiện cũng chỉ bảo thêm”.

Lâm Văn Trúc dùng đũa gắp thịt vịt, thịt tươi mềm ngon miệng, có vị thanh thanh nguyên sơ nhất, nhưng cô buông đũa rồi cũng chỉ nói một câu nhàn nhạt, “Mùi vị rất ngon”.

Cô không nói gì thêm, điều này khiến Lý Xuyên Dương có chút hậm hực.

“Món này tên là là Hà Sắt Mê Ly, chỉ dùng ngó sen và măng tươi xào thành, sen thơm măng non, thanh mát, giòn giòn, ngon miệng.” ++

Lâm Văn Trúc cầm đũa, “Không biết mùi vị thế nào, nhưng tên món ăn này rất có ý thơ”.

Sắc mặt Lý Xuyên Dương tốt hơn một chút, “Sen được gọi là quân tử trong các loài hoa, trúc được gọi là quân tử trong các loại cây xanh. Quân tử kết hợp với nhau đương nhiên là đúng ý rồi. Sen tận ngàn dặm mắt, trúc tự tĩnh an nhiên, đại để chính là cảnh ý như vậy”.

Diệp Khuynh Lăng vỗ vỗ tay, “Lý thiếu rất tìm tòi nghiên cứu về thơ ca”.

“Chỉ là hiểu sơ lược một ít thôi. Tuy gia phụ là người nhà quê, nhưng hi vọng Xuyên Dương có thể ‘biển nạp cái hiền của trăm sông, giương cao cái đức của Trung Hoa’.” (*)

(*) Gốc là “海纳百川之贤, 扬中华之德”, trong đó có Xuyên (川– sông) và Dương (扬 – giương cao).

Lâm Văn Trúc cười nhẹ, “Không ngờ tên của Lý thiếu còn có nguồn gốc như vậy”.

“Chỉ là chút mong muốn của gia phụ, nói ra thật xấu hổ.” Anh ta cười cười, lại tự rót vài chén rượu.

Tuy Lâm Văn Trúc không nói gì thêm, nhưng Lý Xuyên Dương cũng có thể hiểu được, cô không quá thích mấy món ăn này, tùy ý gắp thức ăn chẳng qua là để hợp với tình hình mà thôi, vì thế anh ta càng thấy thất vọng, việc mình chủ động yêu cầu hôm nay liệu có mạo phạm cô?

Mà ngược lại Diệp Khuynh Lăng không nói gì mấy, chỉ hàn huyên cùng Lý Xuyên Dương, không quá khách sáo, nhưng cũng không quá gần gũi. ++

Một bữa cơm ăn rất nhanh, Lâm Văn Trúc cũng no được bảy phần, cô liền cùng Diệp Khuynh Lăng cáo từ Lý Xuyên Dương. Chỉ là đôi mắt Lý Xuyên Dương đã có chút ảm đạm.

Diệp Khuynh Lăng tự biết là có chuyện gì đó, lên xe liền kéo tay cô rồi hỏi, “Những món ăn đó không hợp khẩu vị của em?”.

Cô lắc đầu.

“Hương vị không chính tông?”

Cô vẫn lắc đầu. ++

“Em không thích ăn cơm ở nhà người lạ?”

Cô lắc đầu, suy nghĩ có chút ngổn ngang. Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, cô đành phải mở miệng, “Thực ra, em cũng không biết mấy món ăn đó như thế nào”.

Hắn nhướng mày, nếu Lý Xuyên Dương đích thân mời, những món ăn đó đương nhiên là thượng phẩm rồi.

Cô biết hắn không hiểu ý mình, chỉ đành giải thích, “Mặc dù em từ Lạc Thành đến đây, nhưng Lạc Thành không phải quê hương của em. Huống hồ lúc em ở Lạc Thành, thân phận thấp kém, lo được chuyện no ấm đã là không tồi rồi, sao có thể từng nếm qua những món cao lương mỹ vị thượng đẳng đó”.

Hắn sửng sốt, sau đó nở nụ cười, thật đúng là chưa từng nghĩ đến đáp án này.

Lý Xuyên Dương này thông minh một đời hồ đồ nhất thời, ngựa đánh rắm nhưng lại đánh lên chân ngựa rồi.

Cô nói tiếp, “Ấn tượng sâu nhất của em là món cháo đậu xanh mà bà ngoại nấu, hương vị rất ngon. Cho dù đã qua lâu như vậy nhưng vẫn có thể hồi tưởng về hương vị đó”.

“Vậy thì trở về bảo đầu bếp nấu.” Hắn thuận miệng tiếp lời, tuy rằng hắn biết rõ, căn bản là không nấu ra được hương vị mà cô muốn. ++

Cô không thích ăn món cháo đậu xanh đó, mà là món cháo được người thân nấu, là tình yêu đong đầy trong món cháo. Cho nên, người ngoài không thể nấu ra được.

Nhưng hắn vẫn ưng thuận theo, dường như cũng không cần thiết, hoặc giả cũng chỉ là bâng quơ mà thôi.

Diệp Khuynh Lăng nheo mắt nhìn cô, “Nếu Lạc Thành không phải quê hương của em, vậy quê em là ở đâu? Sao lại đến được Lạc Thành?”.

“Quê em là ở Xuyên Dương.” (**) Lâm Văn Trúc lẳng lặng nhìn hắn, dường như trong mắt thả ra cảm xúc ảm đạm sâu xa, “Chắc tam thiếu đã từng nghe đến nơi này rồi chứ?”.

(**) Gốc là 川阳, chữ Dương (阳) này khác với chữ Dương trong tên của Lý Xuyên Dương (李川扬).

Đương nhiên là nghe rồi, là một trong những nơi bị khói lửa chiến tranh tàn phá nặng nề nhất, quân địch tập kích thành thị đó, sau khi đốt giết cướp bóc, quân đội mới vội vã đến đó, khi ấy một vài nơi đã trở thành đống đổ nát rồi, rất nhiều bách tính bất hạnh bị giết hại.

Lâm Văn Trúc tựa hồ đang nhớ lại điều gì, “Người nhà em đều qua đời trong trận cướp bóc tàn sát đó, chỉ còn lại một mình em, sau đó em được một nhà thu nhận, nhưng chiến tranh tiếp tục lan tràn, sức khỏe cha nuôi mẹ nuôi em suy yếu, không bao lâu thì qua đời, còn em thì theo dòng người lưu vong di tản đến Lạc Thành, cũng ổn định cuộc sống ở đó”.

Diệp Khuynh Lăng xoa xoa đầu cô, “Cảnh đời mỹ nhân hơn phân nửa đều lận đận, lời này cũng không sai”.

“Vậy cảnh đời của Liên tỷ cũng rất lận đận sao?”

Diệp Khuynh Lăng cốc đầu cô, “Không phải nói là không thích ăn chua hả?”.

“Tam thiếu đúng là thích chế nhạo em, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, tam thiếu đã có thể liên tưởng đến nhiều thứ như vậy rồi.”

“Ta liên tưởng đến cái gì?” Diệp Khuynh Lăng nhìn cô với vẻ mờ ám.

“Tam thiếu…”

Diệp Khuynh Lăng cười nhẹ, kéo cô vào lòng mình, có vẻ tâm tình rất tốt.