Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc Hà An Nhiên đến sân bay, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, xem ra trận mưa này sẽ rơi liên miên vài ngày, cũng không biết Hàng Châu có mưa hay không.
“Tự chăm sóc mình cho tốt.”
Chu Duyên Xuyên vuốt ve bả vai cô, trong mắt là sự dịu dàng.
“Vâng, em biết rồi, anh không cần lo lắng cho em, anh cũng phải chăm sóc mình đấy.”
“Quý khách đi Tô Châu xin chú ý, chuyến bay D11-2 sắp đến giờ. Mời quý khách mang theo hành lý và vật dụng tùy thân đến quầy đăng kí, cửa ra máy bay là cửa số hai, chúc quý khách thượng lộ bình an, xin cảm ơn!” Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang vọng trong toàn sân bay.
“Em phải đi đăng ký rồi.”
Chu Duyên Xuyên gật đầu, cách lớp khẩu trang nhẹ nhàng hôn lên môi Hà An Nhiên.
“Được rồi, đi đi.”
Hà An Nhiên nhận lấy hành lý trong tay Chu Duyên Xuyên, sau đó cứ hai ba bước là quay đầu tạm biệt với Chu Duyên Xuyên.
“Thuận lợi đến nơi rồi thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Ok.” Cô làm động tác OK với anh.
Cho đến khi Hà An Nhiên hoàn toàn khuất bóng trong quầy đăng kí, Chu Duyên Xuyên mới rời đi.
Hà An Nhiên vừa lên máy bay là đã nhìn thấy Tôn Duyệt đang vẫy tay với mình, mấy cô gái nhà cô đều ngồi cùng nhau.
“An Nhiên, ở đây.”
Cô kéo va li đi qua.
Tôn Duyệt giúp cô gác va li lên: “Sao giờ cậu mới đến, thiếu chút nữa là mình cho rằng cậu lỡ chuyến bay rồi đấy.”
Hà An Nhiên vỗ vỗ tay, ngồi xuống: “Sao mà vậy được?”
Ngồi an ổn, cô liền cảm giác được điện thoại trong túi rung lên, lấy ra mới thấy là tin nhắn Chu Duyên Xuyên gửi cho cô. Hai người họ mới tách ra chưa được bao lâu, anh đã gấp gáp không chờ nổi mà gửi tin nhắn, Hà An Nhiên cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị nhắn lại thì tiếp viên hàng không đã đi tới.
“Xin chào quý khách, máy bay sắp cất cánh. Để không ảnh hưởng đến chuyến bay, quý khách có thể tắt điện thoại đi không ạ?” Giọng của cô tiếp viên hàng không rất ngọt ngào, hơn nữa cũng rất lễ phép.
Hà An Nhiên gật đầu với cô ấy, cũng không thể không biết xấu hổ mà nhắn tin trước mặt cô ấy, cô đành phải tắt máy, cất điện thoại vào túi.
Tiếp viên hàng không thấy cô đã phối hợp tắt máy, lúc này mới rời đi.
Từ Bắc Kinh đến Hàng Châu mất khoảng hai tiếng, không thể chơi điện thoại, Hà An Nhiên chỉ có thể trò chuyện với mấy người Tôn Duyệt, thuận tiện đọc báo trên máy bay giết thời gian.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh.
Xuống máy bay, Hà An Nhiên mới phát hiện tuy Bắc Kinh mưa, nhưng Hàng Châu lại nắng đẹp.
Cô nhanh chóng khởi động điện thoại, sau đó nhân lúc đi vệ sinh gọi điện cho Chu Duyên Xuyên.
“Đến rồi à?”
“Vừa xuống máy bay, em đọc tin nhắn anh gửi rồi, nhưng mà cô tiếp viên hàng không yêu cầu em tắt máy nên không kịp nhắn lại cho anh.”
“Ừ, anh đoán được.”
Hai người lại hàn huyên một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy Tôn Duyệt gọi mình ở bên ngoài, cô mới cúp điện thoại.
“Vừa rồi cậu ở trong đó gọi điện cho ai đấy?” Tôn Duyệt vừa rửa tay vừa hỏi cô.
“Một người bạn thôi.” Hà An Nhiên che dấu mà nói. Cô mở vòi nước, sau đó cúi đầu rửa tay.
Cũng may Tôn Duyệt không hỏi nhiều, hai người rửa xong liền trực tiếp ra ngoài.
“Chị Nhiên, không phải người phụ trách kia nói sẽ có người đến đón chúng ta sao?” Tiểu Điềm nhìn dáo dác xung quanh, không nhìn thấy người tới đón.
Hà An Nhiên cũng nhìn vài lần, thật sự không có.
“Cô ấy nói có người tới thì chắc chắn là có người tới, chúng ta chờ một lát đi.”
Quả nhiên không đến vài phút sau, các cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên giơ tấm biến giữa một đám người.
Trên tấm biển viết “Phòng làm việc Lục Nhiêm”.
Hà An Nhiên cong môi mỉm cưới, thấy chưa, có người đến mà.
“Đi thôi.”
Sáu người đi qua chỗ người đàn ông trung niên đó.
“Ngại quá ngại quá, vừa rồi trên đường cao tốc kẹt xe, cho nên đến muộn một chút.” Người đàn ông vừa thấy mấy người họ liền lập tức xin lỗi.
“Không sao, tôi hiểu mà.” Hà An Nhiên gật đầu.
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán: “Tôi họ Trương, mọi người có thể gọi tôi là lão Trương, bây giờ chúng ta đến làng du lịch luôn nhé?”
“Vâng.”
Lão Trương lái xe đưa các cô đến làng du lịch. Trong lúc làm việc, các cô có thể trực tiếp ở trong làng du lịch.
“Hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai công việc mới bắt đầu.”
Lão Trương đưa các cô đến khách sạn trong làng du lịch, trước khi đi còn dặn dò với các cô, nói xong liền rời đi.
Làng du lịch này rất lớn, hoàn cảnh rất đẹp, chiếm được một vị trí địa lý tốt.
Hà An Nhiên đặt hành lý trong tay xuống, vừa mở ra, cô liền sững người.
Trong va li của cô có rất nhiều đồ, ngoại trừ quần áo, vậy mà cô còn thấy được đủ loại thức ăn vặt, túi nhỏ túi to, toàn là loại cô thích ăn. Chu Duyên Xuyên đúng là lợi hại, cô mang theo nhiều quần áo như vậy, vậy mà anh còn có thể nhét thêm đồ ăn vặt vào.
Cô đang thu dọn thì Tôn Duyệt đến.
“Ông chủ này đúng là hào phóng, cho chúng ta mỗi người một phòng.”
Hà An Nhiên không ngẩng đầu, cười nói: “Toàn bộ làng du lịch đều là của người ta, còn để ý mấy cái phòng như vậy?”
“Ừ, nói cũng đúng.”
Tôn Duyệt thăm dò nhìn va li của Hà An Nhiên: “Cậu mang nhiều đồ ăn vặt vậy à?”
Hà An Nhiên lấy một ít đồ ăn vặt ra đưa cho Tôn Duyệt: “Ăn đi.”
Tôn Duyệt cũng không khách khí với cô, bóc ra ăn ngay.
“Hành lý của cậu sắp xếp cũng thật chỉnh tề.” Cô ấy cảm thán.
“Hâm mộ không?”
Đây cũng không phải là cô sắp xếp, tuy rằng bình thường cô cũng sắp xếp rất chỉnh tề nhưng tuyệt đối không làm được giống Chu Duyên Xuyên, anh là điển hình cho người mắc bệnh OCD [1].
[1] OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế): là một căn bệnh rối loạn tâm lý mạn tính, khi con người luôn có ý nghĩ ám ảnh, lo lắng, buộc mình phải thực hiện một hành vi nào đó mà không có lý do chính đáng
Tôn Duyệt cắn miếng snack giòn rụm, không cho là đúng: “Có gì mà hâm mộ, chỉ cần mình muốn thì mình cũng có thể làm được.”
Khóe môi Hà An Nhiên nhếch lên một nụ cười thần bí. Cô nói hâm mộ không phải là ý này, ý cô muốn biểu đạt là:
‘Hành lý này là do bạn trai mình sắp xếp, hâm mộ không?’
Tôn Duyệt cứ hồn nhiên không biết mình bị người ta nhét vào mồm một đống cẩu lương.
“Đúng rồi, giữa trưa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa trước. Thế nào, sáng sớm mọi người đã lên máy bay đến đây, ngồi máy bay hơn hai tiếng, cũng đã đói lắm rồi.”
“Được chứ, cậu đi xem mấy người kia dọn dẹp xong chưa, nếu xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm.”
“Ok.” Tôn Duyệt đặt đồ ăn vặt trên bàn trà.
“Mình đi xem mấy người kia trước.”
“Ừ, đi đi.”
Hà An Nhiên lấy đồ đạc trong va li ra, quần áo treo trong quần áo, đồ dùng rửa mặt bỏ vào phòng tắm, không lâu sau đã thu dọn xong.
“An Nhiên, mọi người xong hết rồi.”
“Ừ, mình đến đây.”
Hà An Nhiên lấy điện thoại, rút thẻ mở cửa, sau đó sáu người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
...
“Anh Tề, lấy em chút muối được không?” Tống Trân bận rộn, vừa lúc tôm rim cũng đã xong, cô luống cuống tay chân, trong chốc lát không tìm thấy muối ở đâu, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Tề Nghiễm Ninh.
“Được.”
Tề Nghiễm Ninh đang xem bóng đá, nghe thấy Tống Trân gọi mình liền ấn tạm dừng, đi vào phòng bếp.
Tống Trân đang bận rộn cắt hành tỏi, động tác của cô lưu loát, cái thớt gỗ vang lên tiếng “cạch cạch”.
Anh nhìn khắp nơi một vòng, sau đó thấy được hộp muối trong góc, anh vươn tay lấy hộp muối lại.
“Này.”
“Anh cho chút muối vào đi.” Tống Trân không quay đầu, chỉ nói với anh.
Tề Nghiễm Ninh mờ mịt. Cho muối, nhưng cho bao nhiêu? Một muỗng hay là nửa muỗng?
Anh muốn hỏi Tống Trân, nhưng hình như Tống Trân bây giờ không có thời gian phản ứng với anh, vì thế anh cân nhắc một chút, cho chút muối vào.
“Xong rồi.”
“Được rồi, anh đảo chút rồi cho ra đi.”
Tề Nghiễm Ninh nghe lời đảo một chút, sau đó cho tôm rim ra, đầy cả một dĩa.
“Được rồi, anh ra ngoài trước đi.” Tống Trân xoay người lại nói với anh.
Tề Nghiễm Ninh nhìn gò má trắng nõn của Tống Trân, yết hầu hơi giật giật: “Anh vẫn nên ở đây làm trợ thủ cho em đi.”
“Vậy cũng được.”
Hai người ở trong phòng bếp bận rộn, phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng nấu xong cơm.
Tề Nghiễm Ninh bưng đồ ăn ra ngoài trước, thuận tiện xới cơm ra bát.
“Ăn cơm đi.”
Tống Trân ngồi xuống, gắp một con tôm rim, cô muốn ăn món này từ lâu rồi. Vừa cho vào miệng, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Sao thế?” Tề Nghiễm Ninh hỏi.
“Không… Không có gì, hương vị không tồi, anh cũng nếm thử đi.” Giọng cô hơi khàn, cô gắp một con tôm đẫm gia vị cho anh.
“Mút thử trước, nước sốt rất kích thích đó.”
Tề Nghiễm Ninh không chút nghi ngờ lời cô nói, thật sự mút thử một chút, sau đó nuốt xuống.
Tống Trân thành công nhìn sắc mặt Tề Nghiễm Ninh thay đổi đột ngột, không khỏi cười ha hả.
“Có đủ vị không, cảm giác thế nào?”
“Quá… mặn…” Giọng Tề Nghiễm Ninh còn khàn hơn bình thường nhiều lần.
“Anh cũng biết à, em rất muốn biết rốt cuộc anh cho bao nhiêu muối đấy.”
“Hai muỗng…”
“Hai muỗng, không mặn chết mới lạ.” Tống Trân cho anh một ly nước.
Ăn được một nửa thì Mục Phinh Đình gọi điện thoại cho Tống Trân, nói cô đến công ty một chuyến, nghe ngữ khí của cô ấy thì hình như là có việc gấp.
Mục Phinh Đình nói, cô không thể không nghe, cũng cũng chỉ có thể buông đũa.
“Chuyện gì thế, gấp vậy à?” Tề Nghiễm Ninh hỏi.
Tống Trân ngồi xổm xuống mặc giày: “Em cũng không biết.”
Mặc giày xong, cô đứng dậy: “Em đi đây, anh ăn cơm đi.”
“Ừ, anh biết rồi.” Tề Nghiễm Ninh gật đầu.
Tống Trân thấy anh ngoan ngoãn như vậy thì tròng mắt đảo một vòng, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười rất tươi.
“Anh Tề, anh lại đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tề Nghiễm Ninh nghe thấy cô có chuyện muốn nói thì lập tức đi qua chỗ cô: “Chuyện gì?”
Anh vừa dứt lời thì đột nhiên bị Tống Trân túm chặt cổ áo, sau đó cô hơi nhón mũi chân, không chút do dự hôn lên môi anh.
Lúc đóng phim, hai người họ đã từng diễn cảnh hôn, cô luôn phải đứng trên tấm gỗ, mà bây giờ cô cũng chỉ có thể nhón chân lên.
Đồng tử trong mắt Tề Nghiễm Ninh co lại, tấm lưng cứng đờ. Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại khiến anh biết rõ giờ khắc này đang xảy ra chuyện gì.
Anh bị người ta cưỡng hôn!
Tống Trân chỉ dán vào môi anh một chút, vài giây sau là đã buông ra.
“Được rồi, anh Tề, không kịp nữa rồi, em đi đây.”
Nói xong, Tống Trân lưu loát mở cửa đi ra ngoài.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tề Nghiễm Ninh mới phản ứng lại. Anh vươn tay sờ môi mình, trên môi mơ hồ còn có vương lại hơi ấm của cô. Anh nhìn cánh cửa đang đóng lại, đôi mắt dần dần đen tối mù mịt.