Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hà An Nhiên làm như không nghe thấy, chỉ dùng tay xoa nếp gấp trên quần áo.
"Hà An Nhiên, cô lại bắt đầu giả câm vờ điếc sao?"
Hà An Nhiên xoay người nhìn cô ta. Bùi Nhạc bị cô nhìn đến nỗi mất tự nhiên, đôi mắt Hà An Nhiên quá mức trong veo.
"Bùi Nhạc, cô không cảm thấy nhàm chán sao?" Giọng của cô có chút bất đắc dĩ.
Bùi Nhạc còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy cô mở miệng lần nữa.
"Phiền cô sau này cứ coi như không biết tôi được không?"
"Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, nhưng lúc cô nói những lời này, cô không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?" Bùi Nhạc khoanh tay, cười như không cười.
"Vậy cô muốn thế nào?"
Bùi Nhạc nở nụ cười, đến gần cô hơn vài bước: "Tôi có muốn gì đâu."
"Vậy mặc kệ cô." Hà An Nhiên thong dong nói.
Nói xong, cô trực tiếp đi ra ngoài, cô không muốn nói nhảm với cô ta nữa. Cô cảm thấy mình và Bùi Nhạc không nói nổi một câu đàng hoàng, giống như hồi đại học, cô đã giải thích quan hệ giữa mình với Từ Diễm cho cô ta, nhưng cô ta vẫn không buông tha cô, cô cũng không hiểu trong đầu cô ta đang nghĩ gì.
Bùi Nhạc nhìn bóng dáng Hà An Nhiên, rất gầy, cũng không cao, nhưng lưng lại rất thẳng. Cô ta vĩnh viễn mang bộ dạng vân đạm phong khinh như thế, đối với chuyện gì cũng không thèm quan tâm, chưa bao giờ để ý người khác đánh giá mình thế nào, cũng không quan tâm những gì Bùi Nhạc cô làm.
Bùi Nhạc thật sự rất ghét như vậy, dường như dù cô có dùng hết sức lực toàn thân, muốn cho cô ta một kích thật mạnh nhưng lại chỉ đánh vào bông, rất vô lực, cũng rất thất bại.
Thật ra chính cô cũng rất rõ ràng, Hà An Nhiên không thích Từ Diễm.
Cô thích Từ Diễm, cho nên trong mắt trong đầu đều là Từ Diễm, đây là biểu hiện thích một người. Nhưng ánh mắt Hà An Nhiên nhìn Từ Diễm luôn rất bình thản. Có lẽ đối với Hà An Nhiên, Từ Diễm không giống người bình thường, nhưng cô có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải là tình yêu.
Nhưng nguyên nhân cũng vì như thế, cô mới càng thêm ghét Hà An Nhiên. Cô muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế, dù là phương diện nào cũng hơn Hà An Nhiên rất nhiều, nhưng vì sao cô liều mạng như vậy lại chỉ nhận được một cái nhìn khinh thường từ cô ta?
Cô thích Từ Diễm như vậy, nhưng đôi mắt Từ Diễm chưa bao giờ nhìn cô. Trong mắt anh, tất cả đều là Hà An Nhiên, dù trong lòng cô ta không có nổi một vị trí cho anh.
...
Hà An Nhiên ra khỏi phòng nghỉ, đoàn làm phim rất yên ắng, giờ đúng là lúc quay phim. Chu Duyên Xuyên mặc trường bào màu xanh nhạt có hoa văn tối màu, có thể là vì đứng xa, cũng có khả năng là vì ánh đèn nên cô không nhìn rõ gương mặt anh, rất mơ hồ.
Cảnh này là cảnh diễn phối hợp của anh và Hà Tụng Nghị, hai người đứng rất gần nhau.
Hà An Nhiên đột nhiên nhớ đến bảy năm trước, lần đầu Chu Duyên Xuyên và Hà Tụng Nghị diễn cảnh hôn, bởi vì chuyện đó mà cô còn chiến tranh lạnh với anh, tuy lần chiến tranh lạnh đó không duy trì nổi một ngày.
Bây giờ nhìn thấy trong lòng cô cũng đã bình tĩnh hơn, bởi vì cô hiểu được, Chu Duyên Xuyên là diễn viên, đây là yêu cầu của công việc, anh không thể tránh được. Bảy năm qua, cô đã quen rồi.
Cô biết tiếp theo là cảnh gì, cho nên cô không nhìn nữa, dù sao thì xem qua màn hình và xem ở trường quay vẫn chênh lệch rất lớn.
Chu Duyên Xuyên đã sớm dùng dư quang nhìn Hà An Nhiên đứng ngoài trường quay, anh thấy cô xoay người đi, hai tròng mắt vốn bình thản bắt đầu dao động, mà lúc này Hà Tụng Nghị cũng từ từ nhón chân đến gần anh, lúc môi hai người chỉ còn cách nhau mấy centimet, chỉ nghe Cố Kỳ Hành hô lên: "Cut!".
"Người hôn thế chuẩn bị."
Sau khi người hôn thế vào chỗ, Chu Duyên Xuyên liền buông Hà Tụng Nghị ra, chạy thẳng theo phương hướng Hà An Nhiên rời đi.
Hà Tụng Nghị nhìn bóng dáng của anh, yên lặng vài giây mới xoay người sang chỗ khác.
...
Lúc Chu Duyên Xuyên nhìn thấy Hà An Nhiên, cô đang ngồi bên cạnh bờ ao, thi thoảng lại ném mấy cục đá xuống dòng nước.
"Em muốn học theo Tinh Vệ [1] lấp biển à?"
Nghe thấy giọng anh, Hà An Nhiên theo bản năng quay đầu lại.
Chu Duyên Xuyên đi đến chỗ cô, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn một đống đá trong tay Hà An Nhiên, không khỏi bật cười.
"Xem ra em thật sự có ý định này."
Hà An Nhiên ngượng ngùng, theo bản năng đưa tay che mấy viên đá lại.
"Anh xong rồi à?" Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Ừ, vừa xong."
Hà An Nhiên cúi đầu: "Ồ."
Chu Duyên Xuyên cầm một viên đá ném vào hồ nước, không gian vang lên tiếng "tõm", hồ nước bình lặng lập tức tỏa ra từng vòng tròn lăn tăn.
Anh hỏi: "Em lạnh không?"
"Không lạnh." Hà An Nhiên buột miệng thốt ra, thật ra có nhiều lúc, Hà An Nhiên chỉ cự tuyệt theo thói quen.
Chu Duyên Xuyên liếc nhìn tay cô, sau đó im lặng không lên tiếng xoa hai tay với nhau, thi thoảng còn hà hơi vào. Rõ ràng là anh đang tự mình sưởi ấm, chẳng lẽ anh cảm thấy lạnh sao?
"Anh lạnh à, nếu lạnh thì chúng ta về..." Cô còn chưa nói xong thì Chu Duyên Xuyên đã bất ngờ cầm tay cô lại.
Tay anh rất ấm.
"Khẩu thị tâm phi [2], tay em lạnh như băng rồi, còn nói không lạnh."
[2] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
Lồng ngực Hà An Nhiên tê dại, cô muốn rút tay theo bản năng nhưng Chu Duyên Xuyên lại cố tình nắm chặt.
"Đừng nhúc nhích." Anh trầm giọng nói.
Hà An Nhiên cũng không dám giãy giụa nữa, chỉ có thể tùy ý để anh nắm.
"Hà An Nhiên, em học nói dối từ khi nào, giờ đã có thể nói dối không cần chuẩn bị luôn hả?" Chu Duyên Xuyên cúi đầu, nghiêm túc giúp cô sưởi ấm.
Hà An Nhiên nhìn đỉnh đầu Chu Duyên Xuyên, thì ra vừa rồi anh xoa tay hà hơi cũng chỉ vì sưởi ấm cho cô mà thôi.
Giây phút kia, đáy lòng cô giống như cô thứ gì đó tràn ra, lấp kín trái tim cô, khiến mắt cô dâng lên một tầng hơi nước.
"Thế nào, câm rồi à?" Chu Duyên Xuyên thấy cô không nói lời nào, tiếp tục mở miệng trêu chọc cô.
"Không... Không có." Hà An Nhiên lắp bắp trả lời.
Chu Duyên Xuyên cầm rất lâu, tay Hà An Nhiên mới từ từ có chút độ ấm.
"Tất cả cảnh hôn trong 《Trường An Kiếp》đều là tá vị [3]." Chu Duyên Xuyên bất chợt nói.
[3] Tá vị: khi kịch bản cần có cảnh hôn, nhưng đạo diễn lại quan tâm đến suy nghĩ của diễn viên, nếu diễn viên không muốn diễn thật thì có thể chọn tá vị. Tá vị là chỉ cần nam và nữ diễn viên đưa mặt lại gần nhau, lợi dụng góc quay để có thể nhìn thấy như hai người đang hôn, nhưng thực chất là hai người không chạm vào nhau. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều kịch bản yêu cầu cảnh hôn thật.
"Sao?"
《Trường An Kiếp》, không phải là bộ phim truyền hình duy nhất của Chu Duyên Xuyên sao? Cô không hiểu vì sao anh lại muốn nói chuyện này với cô, cô nghiêng đầu nhìn anh, lại lạc vào đôi mắt thâm thúy, chỉ liếc mắt một cái đã không thể nào thoát ra.
Chu Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt dại ra của cô, chợt nhớ đến câu hỏi lần trước người chủ trì hỏi anh, vì sao lại lựa chọn đóng phim điện ảnh mà không đóng phim truyền hình. Lúc đó anh nói đóng phim điện ảnh nổi tiếng nhanh, nhưng còn có một điều mà anh không nói, đó là cảnh thân mật trong phim điện ảnh ít hơn rất nhiều so với phim truyền hình.
Trước đây anh vẫn không rõ vì sao ngày đó Hà An Nhiên lại đột nhiên chiến tranh lạnh với anh. Sau đó trong một bữa tiệc, Tề Nghiễm Ninh đem chuyện này ra để chê cười anh, anh mới phản ứng lại, thì ra là vì cảnh hôn với Hà Tụng Nghị, nhưng cô lại không biết cảnh hôn kia chỉ là tá vị, nhưng anh lại không còn cơ hội để tự mình nói với cô.
Anh và Tề Nghiễm Ninh cùng tuổi, giờ đều là ảnh đế nhưng anh thành danh sớm hơn cậu ấy, hai mươi bảy tuổi anh đã được đề danh ảnh đế, còn Tề Nghiễm Ninh mới tấn chức năm nay, cách nhau ba năm.
"Anh..."
"Cảnh hôn vừa rồi có người hôn thế."
"Em..."
"An Nhiên..."
Hà An Nhiên không chờ anh nói xong đã "soạt" một cái đứng dậy.
"Ừm, không còn sớm nữa, em đi... xem Tống Trân xong chưa."
Chu Duyên Xuyên nhìn bóng dáng Hà An Nhiên cuống quít rời đi, ánh mắt dần dần tối lại, giống mực đen đang dần loang ra.
Nước nóng rồi, ếch cũng nên nấu.
...
Hà An Nhiên đi tìm Tống Trân nhưng không tìm được Tống Trân, lại đụng phải Hà Tụng Nghị. Cô ấy đã thay trang phục diễn, mặt cũng đã tẩy trang, có vẻ là đã diễn xong rồi.
Cô muốn xem như không thấy, nhưng cô nghĩ thế, Hà Tụng Nghị lại không nghĩ vậy.
"An Nhiên, chuyện vừa rồi cảm ơn em."
"Cảm ơn tôi làm gì?"
"Không phải em làm tay thế giúp chị..."
"Chị nghĩ nhiều rồi, tôi làm như vậy không phải là vì muốn giúp chị."
Cô chỉ không muốn vì cô ta mà làm chậm trễ tiến trình quay phim của Chu Duyên Xuyên thôi.
Nụ cười trên mặt Hà Tụng Nghị cứng đờ: "Nói gì thì chị vẫn phải cảm ơn em."
"Ồ, tùy chị, không có chuyện gì thì tôi đi trước."
"An Nhiên, em vẫn rất ghét chị à?"
Bước chân Hà An Nhiên dừng lại.
"Không ghét."
Hà Tụng Nghị cười trào phúng: "Nhìn chị giống con ngốc lắm sao?"
"Tôi không ghét chị, chỉ là không thích mà thôi."
Hà An Nhiên không nói dối, cô thật sự không ghét Hà Tụng Nghị, chỉ là thuần túy không thích mà thôi. Cô không muốn nói thêm gì với cô ta nữa, giờ cô chỉ muốn đi tìm Tống Trân, Tống Trân chắc là cũng xong rồi.
"Chuyện bảy năm trước em còn ở hận chị phải không?" Bàn tay không bị phỏng của Hà Tụng Nghị nắm chặt.
"Chị nghĩ nhiều rồi, không có hận gì cả, hơn nữa... tôi không có thời gian rảnh rỗi mà đi hận chị."
Bảy năm này của cô, quá thực rất bận rộn. Bận rộn học hành, bận rộn làm việc, còn có... bận nhớ Chu Duyên Xuyên.
Cho nên cô thật sự không có thời gian đi hận cô ta, có lẽ lúc đầu cô đã từng chán ghét, nhưng sau này cũng đã nghĩ thông suốt. Trên thế giới này, không có bức tường nào chắn được gió, cũng không có giấy nào gói được lửa, cho dù khi đó Hà Tụng Nghị không làm vậy thì sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bóng dáng Hà An Nhiên biến mất ở khúc quanh, Hà Tụng Nghị lập tức mất hết sức lực tựa vào bức tường bên cạnh. Cô vẫn luôn cho rằng Hà An Nhiên hận cô. Nhưng cô lại không ngờ Hà An Nhiên sẽ nói như vậy. Cô ta nói không có hận gì cả, cũng không có thời gian rãnh rỗi để hận cô.
Tâm tình hiện tại của Hà Tụng Nghị rất phức tạp, nếu nói bảy năm này Hà An Nhiên sống không tốt, vậy cô cũng đâu có tốt hơn chút nào, tất cả chỉ là mặt ngoài mà thôi.
____________
[1] Tinh Vệ lấp biển: Tinh vệ là tên một giống chim nhỏ mỏ đỏ chân trắng có hình dáng giống con quạ thường sinh sống ở các vùng duyên hải Viễn Đông, giống chim này chuyên đi gắp những hạt cát nhỏ rồi bay ra biển thả xuống.
Thần thoại Trung Hoa có nhắc đến Tinh Vệ là tên con gái của Viêm Đế họ Thần Nông, một mỹ nữ tuyệt sắc, theo Sơn Hải kinh thì một lần Tinh Vệ ra Đông Hải chơi chẳng may thuyền bị sóng đánh đắm mà chết đuối. Linh hồn nàng oán hận biển cả nên hóa thành một con chim, ngày ngày nàng bay đến núi Tây ngậm đá mang thả xuống hòng lấp biển để trả thù. Từ đấy nhân gian gọi luôn giống chim này là Tinh Vệ, nghĩa bóng người ta dùng điển tích "Tinh Vệ hàm thạch" nghĩa là chim Tinh Vệ ngậm đá để chỉ việc oán thù sâu xa. (Nguồn: Wikipedia)