Người Trong Lòng Là Một Tai Họa

Chương 15




Edit: Rby

Beta: An Nhiên

Cái gọi là tiên đế gầy dựng sự nghiệp được nửa đường chưa thành sự đã băng hà, lưu manh cũng thế, chuyện chưa thành đã bại. 

Một buổi tối nọ, theo nguồn cung tin đáng tin cậy rằng Tống Mãn Đường đang ở quán bar. Nhóm người này từ lúc chộp lấy vũ khí chuẩn bị chạy đến, không ngờ được bản thân đã sớm rơi vào tình cảnh bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau bị Tống Mãn Đường theo dõi mai phục.  

Đám người này đa số đều có tiền án, lý lịch cũng không sạch sẽ gì. Trùng hợp ở chỗ chính là bọn họ với cậu đều quyết định hành động và mai phục trong cùng một ngày, có lẽ đây là định mệnh. 

Mà đêm đó cái vị được xưng là anh Tôn kia cũng không có tham gia hành động mà luôn túc trực bên người “chị dâu” ra sức lấy lòng, cho đến lúc vị “chị dâu” kia rơi vào trạng thái vì yêu sinh hận nên hai người mới thuận lợi mà ở bên nhau.

Sáng sớm hôm sau, anh Tôn, người vừa bị đàn em khai ra tung tích, mới tỉnh giấc đã bị áp giải đi luôn. 

Vị “chị dâu” ở lại nhìn xung quanh trống trơn mà sững sờ, nhớ lại một hồi náo nhiệt vừa qua, giờ đây chỉ còn lại không khí trầm tịch, một mình ngơ ngác. 

…..

Không lâu sau, tiếng thông báo của điện thoại đánh thức Lý Viêm. Sau khi bấm nhận, một giọng nam dịu dàng từ phía đầu dây bên kia vang lên: “Tiểu Viêm, máy bay của Mãn Đường đã cất cánh rồi. Em cũng đừng buồn, về sau anh sẽ ở bên cạnh em, hôm nay em muốn đi đâu? Hôm nay anh không có tiết, em muốn đi chỗ nào anh đều chiều hết.” 

Lý Viêm không nói gì, gương mặt dần dần vặn vẹo, nỗi không cam lòng đong đầy trong mắt, ngón tay miết cạnh di động đến trắng toát, hàm răng cắn chặt. Cái vị anh Tôn thích cậu ta đến phát điên kia nhìn thấy một màn này phỏng chừng cũng phải chùn ít bước. Giờ phút này đây bộ mặt cậu ta thật sự rất đáng sợ, phảng phất như ác quỷ bò ra từ địa ngục, cả người đều toát lên sự oán hận tối tăm. 

Bông tuyết lác đác bay trên không trung, trong suốt lấp lánh. Tí tách rơi xuống, mặt đất tĩnh lặng đã bị bao phủ một lớp tuyết mỏng. Bởi vì hôm nay không có gió, cả nhánh lẫn cành cây cũng mang trên mình lớp áo trắng tinh, hòa cùng với sắc tuyết.

Sợ bánh xe chạy trên đường ướt sẽ bị trơn trượt, chiếc xe taxi đang lái đến thả chậm tốc độ. Triệu Lý vừa mới hạ cửa sổ xe xuống để lộ chút khe hở, đột nhiên một trận gió đánh úp lại đây, những bông tuyết nho nhỏ cũng theo cơn gió len vào khe hở, đáp trên khăn quàng cổ màu đen, trên tóc. Chưa đến một giây sau, vì tiếp xúc với hơi ấm trong xe, nhanh chóng tan chảy thành nước, thấm vào chiếc khăn len. 

Đóng cửa sổ xe lại, mở di động ra. Màn hình di động vẫn đang để giao diện ban nãy cùng Lý Viêm trò chuyện. Tin nhắn cuối cùng là của Triệu Lý, thời gian hiển thị là 8 giờ rưỡi sáng hôm nay. Phía trên đó một tin cũng là của cậu ấy, đêm qua 11 giờ. 

Kể từ sau khi tin nhắn được gửi từ tối hôm qua đến giờ cũng không nhận được bất cứ hồi đáp nào từ Lý Viêm, hiện tại đã là 1 giờ rưỡi chiều. 

Hôm nay là sinh nhật của Triệu Lý, tối qua Lý Viêm đột nhiên nhắn tin bảo hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, bảo cậu ấy qua nhà cậu ta rồi sau đó cũng không nói gì khác. 

Triệu Lý có chút bất ngờ, bởi vì Lý Viêm căn bản đến sinh nhật bản thân còn không nhớ, ngoài kinh ngạc cậu ấy còn mang chút mong chờ, thế này phải chăng chính là… 

Cậu ấy không dám tùy tiện đi tìm cậu ta, Lý Viêm cực kỳ khó chịu đối với việc bất ngờ gặp mặt như thế, muốn gặp cậu ta thì phải được cậu ta đồng ý mới có thể gặp. 

Triệu Lý ban đầu cũng không dám tự tiện chủ động, nhưng hôm qua cậu ta đã nói là có thể đi tìm cậu ta, cho dù sáng nay cậu ta không trả lời tin nhắn thì chắc là vẫn coi như có thể mà phải không, lòng Triệu Lý thật sự thấp thỏm quá. 

Mặc dù bây giờ bọn họ là người yêu, mặc dù bọn họ đã cùng nhau trải qua chuyện thân mật nhất, mặc dù cậu ta đã cười nói rằng thích cậu nhưng Triệu Lý vẫn cảm thấy mình chưa thể tiến vào trong tim của Lý Viêm, tình yêu của cậu ta Triệu Lý cũng không cảm nhận được một chút nào. 

Chẳng qua chỉ là lừa mình dối người. 

Trải qua buổi sinh nhật này mọi chuyện có trở nên tốt đẹp hơn hay không, cậu ấy không biết, cũng không dám nghĩ ngợi. 

Tình yêu không được hồi đáp, bất luận là ai cũng sẽ mệt mỏi, Triệu Lý không phải ngoại lệ. 

Tuy rằng taxi chạy rất thong thả nhưng điểm đến thì vẫn là phải đến. Triệu Lý cẩn thận đi đến chung cư Lý Viêm đang ở tránh để trượt ngã. Bên nhau hai năm rưỡi, cậu ấy đã qua nhà cậu ta một lần cho nên nhớ rõ địa chỉ. 

Địa chỉ thì đúng là địa chỉ này rồi, nhưng cái tên đang cùng bạn trai cậu ôm ôm hôn hôn dưới lầu lại là ai đây? 

Gió lại nổi lên, cắt qua mặt lại đau đớn như vết dao cắt vào lòng. Xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ, Triệu Lý có thể dễ dàng nhận ra Lý Viêm, cậu ta đang quên mình ôm hôn người đàn ông trước mặt. Người kia tay phải cầm một bó hoa tươi, tay trái lại chẳng kiêng dè gì tùy ý lướt qua eo cùng mông Lý Viêm. 

Nụ hôn kết thúc, Lý Viêm cười hì hì nói với người đàn ông “Sinh nhật vui vẻ”, gió lạnh hây hẩy mang theo tiếng nói đưa đến bên tai Triệu Lý. 

Gương mặt cảm nhận được chút lạnh lẽo, Triệu Lý duỗi tay lau đi, chắc là tuyết thôi. Cậu ấy nghĩ như vậy. 

Chung cư trống trải khôi phục lại dáng vẻ cô độc yên tĩnh, gió không gặp trở ngại gì liền tùy ý thét gào, phát ra âm thanh vù vù. 

Cách đó không xa, thùng rác đã nhận được món quà đầu tiên trong hôm nay của nó. Một bó hoa hồng đỏ thẫm đã chẳng còn vẻ kiều diễm cùng một hộp quà được đóng gói công phu. 

Chủ nhân của chúng đã sớm rời đi. 

Từ sai lầm mà bắt đầu, cũng nên từ sai lầm kết thúc. 

Buổi tối, cặp tình nhân nào đó sau khi hoàn thành công việc liền dính lấy nhau. Văn Thu nhìn chú chó lớn đang dán vào mình mà cọ cọ, cảm giác trong lòng cũng tan ra. 

Vuốt v e lông chú chó này một chút, anh cảm thấy mỹ mãn: “Sao vậy, em có gì muốn nói sao?” 

Tống Mãn Đường hôn anh một cái, khen ngợi: “Thu Thu thật thông minh.” 

“Còn không rõ em sao, bĩu môi một cái là biết–” 

Tống Mãn Đường dán lên anh cực gần, cười đến là gian tà: “Biết cái gì thế? Hửm? Có điều nếu là Thu Thu bĩu môi, em cũng biết Thu Thu muốn đổi sang tư thế nào đó~” 

Lời nói như sói như hổ vừa thốt ra liền như ý nguyện nhận được một cái đánh. 

“Lưu manh!” 

“Giết chồng rồi trời ơi~~~” 

“Em—!” 

Tống Mãn Đường ôm thật chặt Văn Thu, cậu đặt anh vào trong ngực “Nào nào, ngoan, không quậy nhé. Thu Thu, ba mẹ em bảo muốn gặp mặt anh, anh đi không…?” 

“Đột ngột vậy sao? Em nói với cô chú chuyện chúng ta rồi hả?” 

Tống Mãn Đường có chút chột dạ, ánh mắt mơ hồ hồi đáp: “Ừm… Có mấy chuyện… Uống vào một chút, không cẩn thận đã… Lỡ miệng. Nhưng mà á, ôi chao, chuyện họ biết được cũng là sớm hay muộn thôi, đến cả sự tồn tại của con dâu cũng không biết thì coi sao được.” 

Văn Thu biết rõ cái đức hạnh lúc uống say của Tống Mãn Đường là như nào, cũng lười so đo với cậu: “Khi nào thế em?” 

“Đương nhiên là dựa vào thời gian của vợ rồi, cha mẹ chồng anh nghỉ hưu nên thời gian thư thả lắm, lúc nào cũng rảnh hết.” 

“Cha mẹ chồng gì chứ, còn nữa, ai là vợ của em? Không cho gọi lung tung.” 

Tống Mãn Đường dùng sức cọ vào cổ Văn Thu đến rối tung cả đầu tóc, thân mình cũng theo đó uốn éo: “Là vợ mà, Thu Thu là vợ của Tống Mãn Đường đó ~” 

Sau đó Tống Mãn Đường khép hờ đôi mắt, đáy mắt ẩn hiện chút nguy hiểm, cậu ngẩng đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt Văn Thu “ý trời đã định**, anh chạy không thoát đâu.”  

**Câu gốc là 命中注定 (mingzhong zhuding – mệnh trung chú định): ý chỉ sự việc đã được định mệnh sắp sẵn.

Văn Thu cảm nhận được cái tay xấu xa kia, anh có cảm giác không ổn nhưng không kịp ngăn cản thì đã bị đánh úp rồi. 

“Nếu Thu Thu tinh thần vẫn còn sung sức như thế, không bằng chúng ta lại làm tiếp đi.” 

“…!” 



Cảnh xuân vô biên, sức lực vô hạn. 

Một buổi sáng sớm trời trong nắng ấm, Văn Thu nhận được một cuốc điện thoại xa lạ mời anh đến một trung tâm thương mại xa hoa gặp mặt nhưng thân phận thì đối phương lại không chịu tiết lộ. 

Văn Thu đành từ bỏ, nghe giọng thì có vẻ đây là một người phụ nữ hơi lớn tuổi, nơi hẹn lại là trung tâm thương mại đông người qua lại ắt hẳn cũng không phải là người gì xấu. 

Ngày hẹn đã đến, anh đúng giờ có mặt. 

Gặp nhau rồi, vị kia trang điểm cẩn thận, khí chất thanh nhã, vừa thấy đã biết ngay chính là một người phụ nữ có tiền. Trước tiên dẫn anh đến quán trà sữa gọi một ly trà sữa, sau đó liền kéo theo Văn Thu không rõ đang xảy ra chuyện gì với vẻ mặt ngốc nghếch vừa uống vừa đi dạo bên trong trung tâm. 

Văn Thu bị một loạt hành động này làm cho choáng váng. Vừa gặp không nói lời nào đã đưa anh một ly trà sữa, rốt cuộc người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp này là ai? Muốn làm gì vậy? 

Lát sau người kia cũng giới thiệu thân phận của mình với Văn Thu, sau đó đã  quay anh như con quay trong trung tâm thương mại, quen cửa quen nẻo ra vào các nhãn hàng lớn cùng những thương hiệu xa xỉ, đồ mua thật sự rất nhiều, Văn Thu nghiễm nhiên trở thành trợ lý xách đồ. 

Chờ người phụ nữ càn quét mệt rồi, lúc muốn dừng lại nghỉ tạm một chút mới để ý tới người bên cạnh đang quẫn bách. Mắt thấy tay phải của Văn Thu ước chừng cũng phải mười cái túi hàng, tay phải thì bảy tám cái, trong lòng ngực còn ôm hai cái, cả người lung lay sắp đổ, giống như chiếc cân hai bên không cân đối, trái phải lắc lư. 

“Ối trời ngại quá, chắc là nặng lắm.” 

Vương Tiệp đỡ lấy túi mua hàng trong tay Văn Thu bỏ vào cốp xe. Văn Thu cảm thấy bây giờ bản thân mới sống lại, ạnh khẽ cử động vai với cánh tay nãy giờ nhức mỏi. 

“Không sao. Cháu thường xuyên tập thể dục, chút sức lực này vẫn là có.” 

Lúc Vương Tiệp lấy túi tiền ra, Văn Thu thầm nghĩ tình tiết cẩu huyết chiếu trên TV sắp xuất hiện ngoài đời thực rồi sao?