Edit: Nhật Dương
"Em đừng gấp, anh Hiểm và chị dâu vẫn còn ở trấn trên đó."
Tưởng Hòa Hoa gật đầu, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu yên lặng nghẹn ngào.
Xe rất nhanh ra tới ngoài thị trấn, lên đường cao tốc. Tốc độ từ Chi Xuyên về Lộc Sơn giớ hạn ở tám mươi km, chạy một lúc, Phương Cử chợt dừng xe sang bên cạnh, rút ra hai tờ danh thiếp che lại biển số trước và sau xe, lại trở về trong xe, khi đó tốc độ tăng lên 120.
Máy hướng dẫn không ngừng nhắc "Ngài đã vượt quá tốc", Tưởng Hòa Hoa nhìn Phương Cử "Anh lái chậm một chút, không cần gấp gáp."
"Không có việc gì" Phương Cử lắc đầu, "Rạng sáng xe ít, anh có chừng mực."
Lộ trình sáu tiếng nhưng bốn tiếng đã đến, còn chưa tới mười giờ, cửa nhà Tưởng Hòa Hoa đã bắt đầu dựng rạp, linh đường cũng đã được bố trí thỏa đáng.
Tập tục ở trấn Độ Hà là quàn ba ngày, sáng sớm hạ táng.
Khi bà nội Tưởng còn sống từng nói rõ muốn được chôn cất trong núi, cạnh chỗ ông nội Tưởng.
Sau khi hạ táng, đoàn xe đưa tang trở về trấn Độ Hà, ăn cơm trưa xong đều rời đi. Nhà họ Tưởng thiếu một người, mọi người đều có chút hoảng hốt, thu dọn phòng sạch sẽ xong cũng yên lặng lại, mỗi người đều tự đi về nghỉ ngơi.
Lúc gần tối, Tưởng Hòa Hoa tỉnh lại, thất hồn lạc phách xuống giường đi vào phòng lúc bà nội còn sống ở, lặng lẽ ngồi thật lâu. Trời dần tối, điện thoại di động trong túi cô đột nhiên vang lên, là Phương Cử gọi tới.
"Chừng nào thì em trở về trong thành phố?"
Tưởng Hòa Hoa lau mắt: "À, sáng sớm ngày mai."
"Vậy tốt, ngày mai em ăn cơm rồi tới nhà anh Hiểm tìm anh."
Tưởng Hòa Hoa sửng sốt: "Em cho là đã đi về."
Phương Cử cười một tiếng: "Làm sao sẽ, nhất định phải đợi em."
Ăn sáng trễ, ăn xong cũng đã gần mười giờ. Tưởng Hòa Hoa đến nhà Chu Hiểm thì Phương Cử đang ngồi ở trong sân nói chuyện với Hứa Dương.
Phương Cử thấy cô tới, lập tức đứng dậy, nhìn cô cười nói: "Ăn sáng rồi sao?"
Tưởng Hòa Hoa gật đầu.
"Hứa Dương cũng muốn trở về trường học, cùng ngồi xe của anh đi."
Lúc trở về không cần vội nên Phương Cử lái xe đàng hoàng. Hứa Dương ngồi kế tay lái, một đường nói chuyện với Phương Cử. Tưởng Hòa Hoa nghe được mấy câu, dường như đang nói toà án thẩm vấn gì đó, cô không biết nguyên do trong đó, nghe như lọt vào trong sương mù.
Lại thấy Phương Cử trầm mặt, lạnh giọng nói: "Đội trưởng Ngô nói rõ với anh, phía huyện tính toán xứ lý vụ án này, lãoTrịnh nhất định không thoát khỏi án tử hình...... Cuối cùng cũng thay anh tôi báo thù."
Tưởng Hòa Hoa lập tức sững sờ, cô không ngờ Phương Cử cũng có lúc nghiêm túc như vậy.
Bốn giờ rưỡi chiều tới thành phố Chi Xuyên, Phương Cử muốn mời hai người ăn cơm, Hứa Dương lắc đầu: "Trong đoàn trường em có chuyện, ngày hôm qua đã hối thúc, không thể chậm trễ, anh Phương với Hòa Hoa tìm gì ăn đi: " lại cường điệu, "Nhất định phải đưa cô ấy trở về trường học an toàn."
Phương Cử cười nói: "Anh làm việc mà em vẫn còn chưa yên tâm?"
Xe đến trường học của Hứa Dương trước, ra khỏi cổng trường thì Phương Cử hỏi Tưởng Hòa Hoa: "Em muốn ăn gì?" ///lqđ….
"Đều được."
"Ài, chỉ sợ tụi em nói ‘tùy tiện’, ‘ ều được’...... Đi đến chỗ Hải Đường làm việc ăn được không? Quán của chị dâu và anh Hiểm, em còn chưa đi qua lần nào phải không?"
Tưởng Hòa Hoa gật đầu.
Phương Cử sợ cô cảm thấy ồn ào nên chọn phòng, chọn xong món ăn, dặn dò người phục vụ trực tiếp mang tới cửa, không tới mười lăm phút, dọn lên đủ bốn món ăn.
Tưởng Hòa Hoa chưa ăn cơm trưa cộng thêm mấy ngày nay vẫn ngày đêm hoảng loạn, giờ phút này tỉnh táo lại, chợt cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng, lập tức không để ý hình tượng mà ăn như hổ đói.
Cô uống một muỗng canh, vừa nâng mắt, chợt thấy Phương Cử đang nhìn cô: "Nhìn gì vậy?"
Phương Cử cười cười, "Có thể ăn được cơm, xem ra không sao rồi."
Tưởng Hòa Hoa đang muốn nói "Anh thì biết cái gì", Phương Cử lại nói tiếp: "Lúc anh anh mất, thiếu chút nữa mẹ anh đã trở thành phế nhân, cả một tuần lễ không ăn vào một hạt cơm nào."
Tưởng Hòa Hoa chợt cảm thấy trái tim khó chịu.
"Vốn định an ủi em hai câu, chỉ là em là một cô gái rất kiên cường" Phương Cử cười nói: "Chỉ sợ cũng không cần anh nhiều lời vô ích."
Tưởng Hòa Hoa cúi đầu trầm mặc, một lát sau nhỏ giọng nói: "Phương Cử, cám ơn anh...... Vậy em không so đo chuyện 300 tệ với anh."
Phương Cử lập tức cười ra tiếng: "Nói hay lắm? Vậy sau này cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Tưởng Hòa Hoa gật đầu.
Sau khi ăn xong, Phương Cử gói phần nem rán mà cô còn chưa ăn hết phân nửa về: "Xách về ăn khuya đi."
"Không ăn khuya, sẽ mập." Vậy mà Tưởng Hòa Hoa vẫn nhận lấy hộp.
"Em đều sắp gầy thành cây trúc rồi, còn sợ mập lên" Phương Cử cười liếc mắt nhìn cô: "Ăn nhiều một chút, con gái mập một chút mới dễ nhìn, khỏe mạnh."
Phương Cử đưa Tưởng Hòa Hoa tới dưới lầu ký túc xá: "Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
Tưởng Hòa Hoa gật đầu, bước chân dừng một chút rồi xoay người đi lên lầu rồi. Vừa đặt mông ngồi xuống, sau lưng bạn cùng phòng cũng đã trở lại, cười hì hì nói: "Thành thật khai báo, cậu và cái người lái xe Mercedes-Benz có liên quan gì với nhau, lần trước tìm cậu cũng là anh ta sao?"
"Làm gì có quan hệ gì, anh ấy chỉ là bạn hàng xóm của chồng chị họ mình."
"Ai tin! Mình nhín thấy, bộ dạng rất đẹp trai, chẳng lẽ cậu không có chút hứng thú nào sao?"
Tưởng Hòa Hoa liếc mắt, nhét chiếc hộp vào trong tay bạn cùng phòng, thành công dùng bữa ăn khuya chặn miệng cô ấy lại.
Cuối tháng sáu Hứa Đường sinh, mà Tưởng Hòa Hoa cũng vừa vặn thi xong, nên trở về cùng với Phương Cử. Trải qua lần trước, Tưởng Hòa Hoa cũng không đối chọi với Phương Cử nữa, tiếp xúc xuống mới phát hiện tuy có lúc anh quá mức nhiệt tình nhưng tổng thể là một người cực kỳ hào phóng và thú vị.
Ở nhà với Hứa Đường mấy ngày, Tưởng Hòa Hoa mới nghĩ tới học Hứa Đường, buổi tối bày một cái quầy kiếm chút tiền tiêu vặt. Điều kiện gia đình cô không tốt, đầu óc cũng không nhạy bén như Hứa Đường, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, muốn lấy học bổng có chút khó khăn, chỉ có thể tự đi làm kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng trong nhà.
Phương Cử biết chuyện như vậy, hỏi cô có nguyện ý đi theo đoàn xe thu mua rau quả trái cây hay không, không cần làm công việc dùng sức, chỉ giúp kiểm đếm ghi chép, đăng ký nhập kho, hai tháng là có thể kiếm đủ học phí một năm.
Tưởng Hòa Hoa tự nhiên cầu còn không được.
Cả nghỉ hè, cô đi theo đoàn xe chạy tới từng thôn một, làn da cũng bị phơi nắng thành màu lúa mạch. Trước khi vào học, Phương Cử nhìn thấy cô thì sợ hết hồn, hết sức tự trách: "Sớm biết như vậy thì sẽ để cho em đến thành phố ngồi phòng làm việc, phơi thành như vậy, thật là xấu hổ."
Tưởng Hòa Hoa cũng lắc đầu: "Không có việc gì, anh có thể giới thiệu cho em một việc làm thêm tốt như vậy, em rất cảm ơn."
Phương Cử gãi gãi đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười cười.
Vì biểu đạt áy náy, Phương Cử nhét thêm hai ngàn đồng tiền vào tiền lương.
Dĩ nhiên Tưởng Hòa Hoa không biết, chỉ cảm thấy hai tháng này thật đáng giá.
Khai giảng năm thứ hai đại học, bài tập phong phú, Tưởng Hòa Hoa vừa học một chút ngôn ngữ, ngày thường không có thời gian nhiều như mấy người ở ban chuyên xã hội, cộng thêm Chủ nhật còn phải làm thêm, làm liên tục nên mệt nhọc quá độ, không chống lại được bệnh cảm cúm xâm nhập, ngã bệnh.
Cô không có lập tức chạy chữa, kéo dài hai tuần lễ, vẫn không cảm thấy khá, ngược lại ho khan không ngừng và sốt cao không hạ, đi tới bệnh viện kiểm tra thì đã chuyển thành viêm phổi.
Lúc nhập viện điều trị thì nhận được điện thoại của Phương Cử hỏi cô ngày 11 nghỉ có về nhà hay không.
Tưởng Hòa Hoa ho một lúc, giọng nói khàn khan: "Không về, em còn phải truyền nước ba ngày."
Phương Cử sững sờ: "Em ngã bệnh?"
"Ừ, viêm phổi, đang truyền nước ở bệnh viện trường."
Nửa tiếng sau, Phương Cử chạy tới, trong tay còn cầm một hộp giữ nhiệt. Hộp giữ nhiệt là màu hồng, phía trên in chút hoa văn lộn xộn.
"Nói phòng ăn nấu ít cháo gà, em còn chưa ăn cơm phải không?"
Tưởng Hòa Hoa lắc đầu.
Phương Cử múc thêm một chén nữa, để cho nguội một chút mới đặt vào trong tay cô: "Nghe Hứa Dương nói bệnh viện của trường học đều không đáng tin, anh thấy em vẫn nên chuyển tới bệnh viện chính quy thôi."
"Viêm phổi mà thôi, bệnh viện xã cũng có thể trị."
Phương Cử cười cười, cũng không miễn cưỡng. Kết quả là không ngờ một câu thành sấm, ngày hôm sau, Tưởng Hòa Hoa lại phát sốt, sốt tới bốn mươi độ, thần chí có chút mơ màng.
Bạn cùng phòng hoang mang lo sợ, muốn chở cô đi bệnh viện, lại không cõng được, không thể làm gì khác hơn là dùng sức đẩy Tưởng Hòa Hoa: "Bạn của chồng chị cậu tên là gì, cậu có điện thoại của anh ta sao?"
Hỏi nhiều lần, cuối cùng Tưởng Hòa Hoa nói ra một cái tên: "Phương, Phương Cử......"
Bạn cùng phòng vội vàng lật danh bạ điện thoại của cô, tìm ra số của Phương Cử gọi qua.
Cũng không lâu lắm Phương Cử lái xe tới tới. Bạn cùng phòng xuống dưới lầu lên tiếng chào hỏi quản lý ký túc xá, dẫn Phương Cử lên lầu. Phương Cử đưa tay thăm dò trán Tưởng Hòa Hoa, nóng đến dọa người, không dám trì hoãn, không nói hai lời đã cõng cô lên.
Tưởng Hòa Hoa sốt đến mơ màng, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, như muốn lật u1o lại. Giữa lúc mơ mơ màng màng, giống như nhớ lại lúc còn nhỏ bị bệnh, ba cũng từng cõng cô như vậy. Chỉ là sau khi em trai ra đời, cũng không còn phần vinh hạnh đặc biệt này nữa.
Lúc tỉnh táo lại thì trên người đã bớt nóng. Đầu tiên là thấy ống truyền dịch, quay đầu lại thấy một bóng dáng mạnh mẽ cao ngất đang đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô.
Tưởng Hòa Hoa sửng sốt một chút, chợt nhớ tới lúc nãy chích cô còn ôm lấy cánh tay Phương Cử, luôn luôn kêu khóc: "Ba, con không chích đâu, con sợ đau", lập tức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cô xấu hổ không thôi, tính nhắm mắt tiếp tục giả bộ ngủ, Phương Cử như có cảm ứng, trùng hợp xoay đầu lại chống lại ánh mắt của cô, cười một tiếng với cô, lộ ra hai hàng răng trắng noãn chỉnh tề: "Cảm giác thế nào?"
"Không tệ."
Phương Cử đi tới: "Em đói chưa?"
Tưởng Hòa Hoa lắc đầu.
"Phải ăn một chút, nếu không anh gọi cho em một phần cháo trứng muối thịt nạc?" Phương Cử nhìn cô, nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt.
Tưởng Hòa Hoa nhìn anh —— trên thực tế, cô cảm thấy đây là lần đầu tiên cô chân chính nhìn thẳng anh —— chợt phát hiện thật ra thì người này đúng như bạn cùng phòng từng nói, ngoại hình không tệ. Cô cũng giống như những nữ sinh khác, thích minh tinh đều là Lương Triều Vĩ, Ngô Ngạn Tổ, có chút u buồn thâm tình, liếc mắt nhìn qua như có rất nhiều chuyện xưa.
Vậy mà trong cuộc sống hiện thực, chân chính thích hợp sống chung, có lẽ chính là loại người như Phương Cử. Nhiệt tình, sáng sủa cũng không tính toán chi li.
"Được" Tưởng Hòa Hoa gật đầu, "Làm phiền anh."
Trong lòng đang suy nghĩ, sợ rằng sau này còn phải tiếp tục phiền anh, ai bảo lúc đầu anh đoạt của cô 300 tệ.