Edit: Lạc Thần
Tuyết lớn phủ kín đường, huyện Lộc Sơn xoay quanh trên đường lớn, dòng xe cộ xếp hàng giống như rồng rắn, lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp chậm rãi nhúc nhích về phía trước. Xe của Chu Hiểm cách hai ba chiếc xe con nối tiếp chiếc Audi màu đen của Khổng Ngọc Ngôn, đội xe đi theo gần như ngừng bất động, chậm rãi xuất phát về phía đỉnh núi.
Sau nửa tiếng đồng hồ, dòng xe cộ cuối cùng cũng thưa thớt, càng hướng lên trên xe đi càng ít, sau khi vượt qua mấy vòng tiến vào khu rừng, rốt cuộc chỉ còn lại có xe Khổng Ngọc Ngôn và Chu Hiểm. Chu Hiểm không dám theo quá gấp, xe bảo trì nhất định cách xa xa đi theo đằng sau Khổng Ngọc Ngôn. Một tay Hứa Dương nắm đĩa CD, một tay cầm điện thoại di động, thân thể thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước. Chờ một lúc, điện thoại di động đột nhiên chấn động, cậu nhìn màn hình một chút, chán nản nói: "Lại tới nữa."
Cậu cắn cắn môi, kết nối điện thoại, ấn loa ngoài, giọng nói cấp bách vang lên: "Anh Hiểm, xe chúng ta bị chặn, không theo kịp!"
Chu Hiểm nhíu mày lại, nói "Đã biết".
Hứa Dương tắt điện thoại, nhìn về phía Chu Hiểm: "Anh Hiểm, bây giờ nên làm gì? hai chúng ta lái lên tới, cho dù tìm được chị em, cũng không thể làm gì được."
Vốn là sáng nay bọn họ an bài hai mươi mấy chiếc xe, tại mỗi cái giao lộ chờ lệnh, căn cứ lộ tuyến lái xe của Khổng Ngọc Ngôn, điều chỉnh cơ động, cuối cùng làm cho đội xe tụ hợp đến trước Khổng Ngọc Ngôn, như vậy có thể cam đoan đội xe dẫn đầu nhanh chóng tới đúng chỗ, đồng thời giảm bớt khả năng bứt mây động rừng. Nhưng trời đổ tuyết làm cho tình hình giao thông hỏng bét, khắp nơi đều đang kẹt xe, xe an bài tốt đều tắc lại, không thể dựa theo kế hoạch vào chỗ đúng giờ.
Chu Hiểm không nói chuyện, chỉ duy trì tốc độ xe trước mắt, tiếp tục đi theo xe phía trước.
Hứa Dương liếc nhìn Chu Hiểm một chút, nhưng không nói gì, kiềm chế tâm trạng lo lắng, như cũ nhìn chằm chằm điểm nhỏ màu đen chậm chạp đi xuyên qua rừng tuyết trên đường.
Qua mười mấy phút, Hứa Dương vẫn là không nhịn được, quay đầu nhìn Chu Hiểm: "Anh Hiểm, anh định làm như thế nào?"
Chu Hiểm không có trả lời, móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng châm lửa, hạ cửa sổ thủy tinh xuống hơn một tấc*, nhất thời một trận gió lạnh thổi vào, Chu Hiểm híp híp mắt, vươn tay về phía Hứa Dương: "Đưa điện thoại cho anh."
* Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ
Hứa Dương vội vàng đưa điện thoại qua, tràn đầy mong đợi nhìn Chu Hiểm.
Chu Hiểm quét qua dãy số lưu trong nhật ký điện thoại buổi sáng, sau đó ấn kết nối mở loa ngoài đưa cho Hứa Dương, mở miệng hỏi: "Thế nào?"
Hứa Dương điều chỉnh âm lượng cuộc trò chuyện đến lớn nhất, liền nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói của anh Kiêu: "Cậu thuê ba mươi bảo an toàn bộ đến nơi, lúc nào hành động, liền nghe một câu khẩu lệnh của cậu."
Hứa Dương không nghĩ tới Chu Hiểm còn lưu hậu chiêu, vô cùng lo lắng và chán nản trong mắt nhất thời lại cháy lên hy vọng.
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy một câu mắng giận dữ của anh Kiêu, anh vặn lông mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trần Nhất Minh nhận được tin tức! Hiện tại đang áp giải người lên xe!"
Vừa dứt lời, Chu Hiểm liền nhìn thấy xe của Khổng Ngọc Ngôn ở phía trước tăng thêm tốc độ, có lẽ Khổng Ngọc Ngôn đối với tình huống của Trần Nhất Minh rõ như lòng bàn tay.
"Anh Kiêu, anh ngăn xe của Trần Nhất Minh lại, không thể để cho hắn lên trên cao tốc."
Phía trước có một lối rẽ, dọc theo lối rẽ ra ngoài, lái ba cây số đường chính là cửa vào đường cao tốc của tỉnh lận cận, nếu để cho Trần Nhất Minh vượt lên trước, mang Hứa Đường ra khỏi thành phố Lộc Sơn, còn muốn ngăn chặn người, thì so với lên trời còn khó hơn.
Chu Hiểm cũng không lo được có thể bị Khổng Ngọc Ngôn phát hiện hay không, tắt điện thoại giẫm chân ga đuổi theo.
Lái ra ngoài một đoạn đường, dường như rốt cuộc Khổng Ngọc Ngôn phát hiện mình bị theo dõi, chỉ huy tài xế lúc nhanh lúc chậm thăm dò một trận, chợt để xe vắt ngang giữa hai đường, chặt đứt Chu Hiểm vượt qua khả năng.
Hứa Dương nhịn không được chửi một câu: "Hai người này quả nhiên là phu thê, đều xảo quyệt giống như nhau!"
Ánh mắt Chu Hiểm lạnh lẽo nhìn chăm chú phía trước, lần nữa tăng tốc tốc độ xe, cuối cùng hoàn toàn đuổi lên trước, cùng xe của Khổng Ngọc Ngôn vẻn vẹn bảo trì khoảng cách mấy mét.
Lái như vậy ước chừng một cây số, xuất hiện bảng hướng dẫn cửa vào đường cao tốc, hai xe không hẹn mà cùng lần nữa gia tốc, vượt qua một chỗ vòng gấp, vừa nhìn thấy phía trước bảy tám điểm đen đang nối tiếp phía trước một chiếc SUV màu đen. Lông mày Chu Hiểm nhíu chặt, nhấn mạnh xuống một cái, phát ra âm thanh chói tai, anh phóng xe về phía trước, làm cho xe kề sát ven đường, không giảm tốc độ chút nào vượt mức quy định chạy tới trước!
Mắt thấy sẽ đụng vào đuôi xe phía trước, xe Audi quẹo thật nhanh tránh lui ra ngoài, tài xế bên trong chửi ầm lên, xe của Chu Hiểm khó khăn vượt qua sát thân xe.
Hứa Dương cũng kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thu lại cánh tay chống đỡ ở phía trước, thở hổn hển chửi thề: "Anh Hiểm, anh không muốn sống nữa à!"
"Khổng Ngọc Ngôn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, xảy ra chuyện thế nhưng là một xác hai mạng, tài xế không dám không đồng ý." Chu Hiểm lạnh giọng giải thích.
Đạo lý này đương nhiên Hứa Dương cũng hiểu được, nhưng dưới loại tình huống này, Chu Hiểm mảy may không quan tâm, thật không biết anh là quá lý trí hay là quá điên cuồng.
Chu Hiểm bỏ qua Khổng Ngọc Ngôn, tiếp tục nhấn ga, cho dù hai bên có rừng cây bao trùm, tuyết đọng mỏng manh dưới chân núi, nhưng mặt đường vẫn là trơn ướt, tốc độ xe đã vượt qua tám mươi mã, tiếp tục gia tốc tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm trơn trợt. Mắt thấy xe của Trần Nhất Minh cách lối rẽ chỗ ra vào càng ngày càng gần, Chu Hiểm chợt mạnh mẽ giẫm chân ga, dừng xe ở ven đường, lạnh giọng quát: "Xuống xe!"
Hứa Dương sửng sốt.
"Xuống xe!" ánh mắt Chu Hiểm lãnh lùng nghiêm túc khí thế doạ người, Hứa Dương chỉ sững sờ hai giây liền lập tức mở cửa xe xuống xe. Vừa mới đóng cửa xe, xe tựa như mũi tên chạy nhanh ra ngoài, Hứa Dương chăm chú nhìn một chút, đoán chừng vận tốc đã gần một trăm cây số, nhất thời trong lòng mướt mồ hôi.
Chu Hiểm nhìn chằm chằm phía trước, nhìn thấy xe của Trần Nhất Minh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỗ ngã ba gần ngay trước mắt! xe Trần Nhất Minh tới trước một bước, dẫn đầu quẹo cua... Chu Hiểm mắt cũng không có nháy, quẹo thật nhanh đảo ngược trở lại theo hướng ngược đường xe chạy chen vào lối rẽ, nhấn cần ga một cái, điên cuồng đánh tay lái nằm ngang trước xe Trần Nhất Minh. Lốp xe phát ra một trận âm thanh cọ xát đến đinh tai nhức óc, hai xe va chạm rất nhỏ, đồng thời dừng lại.
Đội xe anh Kiêu theo sát phía sau, đồng loạt dừng xe kế bên, nhân viên bảo an nhanh chóng nhảy xuống xe, bao bọc vây quanh xe của Trần Nhất Minh.
Một trận yên lặng quỷ dị, Chu Hiểm và Trần Nhất Minh đồng thời mở cửa xe, từ trên ghế lái bước xuống.
Cách hai năm chiếc xe, ánh mắt hai người lần đầu tiên giao nhau.
Nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, Chu Hiểm liền dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía ghế sau xe... Biểu tình của anh trong nháy mắt ngưng lại: Ghế sau xe ngồi hai người phụ nữ, bên trong một người mặc quần áo của Hứa Đường, đang run lẩy bẩy đón nhận ánh mắt của anh—— cô ta không phải Hứa Đường.
Hứa Đường không có trên xe.
Trái tim Chu Hiểm nhanh chóng chìm xuống dưới.
Trần Nhất Minh chậm rãi cười lên, nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "5h10", còn có năm mươi phút đồng hồ, cậu muốn tiếp tục cân nhắc, hay là hiện tại dùng CD trao đổi vị trí của Hứa Đường?"
Chu Hiểm lần nữa đưa ánh mắt nhìn trên mặt Trần Nhất Minh. Vẻ ngoài có bảy tám phần tương tự, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Anh Kiêu đi lên phía trước, nhìn ai người đối mặt, nhất thời cảm thấy hơi quỷ dị.
Trong lúc đang trầm mặc lại giương cung bạt kiếm, xe Khổng Ngọc Ngôn đến. Cửa xe mở ra, một đôi ủng da đạp trên mặt đất ướt sũng, một tay Khổng Ngọc Ngôn đỡ trên cửa xe, xoay người chui ra.
Cô mặc một bộ áo khoác len dạ trắng ngà, tóc buộc lên, đội một cái áo khoác Berets cùng màu. Ủng da giẫm lên mặt đất xi măng, từng bước một đi về phía Trần Nhất Minh. Khổng Ngọc Ngôn dừng lại trước mặt Trần Nhất Minh, ngửa đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, chợt giơ tay lên, một bạt tai rơi vào trên mặt hắn.
Thanh âm giòn tan rõ ràng, trong một cái chớp mắt dường như không khí cũng yên tĩnh lại.
Đầu Trần Nhất Minh hơi lệch sang bên, ánh mắt nheo lại, nhưng vẻ mặt vẫn như thường. Hắn nghiêng đầu, thật yên lặng nhìn Khổng Ngọc Ngôn: "Em đang mang thai, không nên đi xa nhà."
Khổng Ngọc Ngôn nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt, không phập phồng chút nào: "Em nghe được lời đồn rất không tốt, cần anh giải thích một chút."
"Anh sẽ giải thích với em." Trần Nhất Minh đưa tay qua nắm tay Khổng Ngọc Ngôn, Khổng Ngọc Ngôn lại không tiếng động tránh đi.
Trong lúc Khổng Ngọc Ngôn và Trần Nhất Minh nói chuyện, Hứa Dương cũng chạy tới. Cậu thở hổn hển dừng bước lại, nhìn vào trong xe của Trần Nhất Minh hỏi: "Người đâu?"
Chu Hiểm nhìn về phía Trần Nhất Minh: "Hứa Đường ở đâu?"
Ánh mắt sau tròng kính cúa Trần Nhất Minh bình tĩnh như nước: "Trước giao CD ra."
Giọng nói Chu Hiểm trầm lãnh: "Trần Nhất Minh, tôi có ba mươi người."
Trần Nhất Minh cười cười: "Không quan trọng. Mày không giao CD ra, tao sẽ không nói vị trí của Hứa Đường cho mày biết, cho dù mày có ba trăm người cũng giống như vậy."
Hứa Dương tiến lên một bước hung hăng nắm chặt cổ áo Trần Nhất Minh: "Biến thái!"
Ánh mắt Trần Nhất Minh hơi hơi hướng xuống, rơi vào trên mặt Hứa Dương, vẻ mặt của hắn vẫn là bình thường, nhìn Hứa Dương phảng phất như nhìn thấy một học sinh của mình: "Cậu là em trai của Hứa Đường? Đã lớn như vậy."
Hứa Dương "Xí" một tiếng.
Trần Nhất Minh bắt lấy tay cậu, nắm cổ áo chính mình, từ trong túi áo lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra đưa cho Hứa Dương.
Hứa Dương tiếp nhận, vội vàng lật mấy tấm, nhất thời sắc mặt trắng bệch: Hứa Đường bị trói trên giường, trên sàn nhà bên giường tưới một vòng xăng.
Trần Nhất Minh lại nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Còn có nửa giờ, các người cố gắng cân nhắc đi."
Hứa Dương không khỏi đưa ánh mắt về phía Chu Hiểm, giọng nói không khắc chế được run rẩy: "Hiểm, anh Hiểm..."
Ánh mắt Chu Hiểm đặt tại trên mặt Trần Nhất Minh, yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: "Hứa Dương, lấy đĩa CD trên xe lại đây."