Anh và nó được đưa tới bệnh viện, nó thì dưỡng sức cũng chỉ mệt chút thôi, còn anh thì đang trong tình trạng hôn mê, nó lo lắm.
Nhìn anh qua ô cửa kính mà sao chạnh lòng quá, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má nó cảm nhận được vị mặn của nó, nó đau xót khi nhìn anh như vậy đầu được băng bó,thân người quấn dây tiếp nước và một số khác quấn dây chằng chịt, mặt thì đầy vết tím bầm, tay cũng vậy.
Tối Nhi vào phòng anh, ngồi xuống ghế hai tay đặt lên tay anh, tay anh thật lạnh lẽo.
- Sao anh ngủ hoài vậy không chán sao? Biết ở đây mong nhớ anh lắm không hả? Xin lỗi vì em mà anh gặp bao nhiêu là rắc rối, em không xứng với anh phải không? Nói đi một lần cho em biết..
Nó úp sát mặt vào bàn tay anh, vẫn giữ chặt bàn tay ấy để không phải lạnh, cứ mỗi ngày tình cảm của nó đối với anh lan dần, yêu anh nhiều hơn.
Và nó ngủ quên lúc nào cũng không biết, thật mệt mỏi với cuộc sống bộn bề. Không biết về sau nó và anh sẽ gặp những sóng gió gì đây.
Sáng
Mọi người đến thăm nó.
Nó vẫn gục mặt vào tay anh, tỉnh dậy nhìn lên khuôn mặt nam thần của anh, khuôn mặt trắng bệch ra thiếu sức sống. Nhìn anh cười nhẹ nhưng trong lòng đau buồn hơn bao giờ hết..
- Em thấy khỏe chưa?-- Nam hỏi đứa em gái của mình
- Em ổn rồi nhưng.... -- nó nói rồi quay ra chỗ Khải
- Em ngốc quá yên tân đi,chơi thân với thằng đó mấy năm mà anh không biết tính nó là nó mạnh mẽ lắm, vả lại ở bên cạnh nó còn có em.. em gái ngốc -- Nam cười xoa đầu nó
Bụp -- một chiếc gối bay thẳng vào mặt Nam
- Em bị điên hả? Chưa uống thuốc sao?
- Bộ có em gái là bơ em hả? -- Hyun gắt
- Đúng là...
Tất cả nhìn họ mà cười, nó ghen tị với mấy cặp đôi này quá..
- Mà sao anh Khánh biết vị trí của em vậy?
- Nhờ Hạo Khánh đệ đệ của em nè?
- Lâu rồi không gặp đệ tỉ nhớ đệ quá à..
- Đệ cũng vậy -- Hạo Khánh ôm nó..
Thật ra thì Hạo Khánh thích Tuyết Nhi lâu lắn rồi nhưng vùi tình cảm đó vào trong lòng và trôn kín nó đến tận bây giờ, và thay vào đó là tình cảm tỉ đệ. Biết là sẽ nhận lại là con số không nên cậu đã phải yêu đơn phương suốt bao nhiêu năm qua, chỉ biết nói rằng “Chị ơi, Anh yêu Em“.
Suốt một tuần cứ thế mà anh chẳng tỉnh lại, nó thì đã xuất viện nhưng ngày nào cũng đến trò chuyện với anh hết..
- Nè tên khùng này dậy đi chứ, anh biết là các TBG và TDT lo cho anh lắn không hả.. còn Nguyên Nhi và Thiên Tỉ nữa họ muốn về thăm anh lắm nhưng phải diễn show xa rồi có anh vắng thật đấy...
Nói chuyện với anh với người thì là vô ích nhưng đối với nó không phải vậy, nó vẫn luôn chờ anh và nợ anh một tình yêu đúng nghĩa.
Ngón tay của anh bắt đầu cựa quậy, nó nhìn thấy bất giác mỉm cười rồi gọi cho bác sĩ..
Sau khi được bác sĩ khám xong thì nó vội vàng hỏi..
- Bác sĩ anh ấy sao rồi có tiến triển tốt chứ?
- Phải cậu ấy dường như đã tỉnh, tôi nghĩ vài giờ sau cậu ấy sẽ tỉnh yêu cầu cô chăm sóc và để ý cậu ta thật kĩ.
- Vâng thưa bác sĩ
Nói rồi bác sĩ ra ngoài..
Nó nắm tay anh “Anh nghe rồi đấy nhất định phả tỉnh lại biết chưa hả? Mà sao bị nặng vậy không biết nữa..”
Vài giờ sau
Nó gục đầu xuống giường mà ngủ, không để ý đến anh. Anh khẽ mở mắt ra lờ mờ rồi cũng nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, khi nhìn thấy nó đang ngủ anh lấy tay chạm vào đầu nó xoa nhẹ.
Nó tỉnh dậy dụi dụi mắt đáng yêu.. quay ra nhìn Khải.. bây giờ đôi mắt của nó mở ra..
- Khải.. anh tỉnh dậy rồi -- Nó nhồm tới ôm lấy anh, hai má ướt nhèm.. nói tiếp “ em tưởng anh sẽ ngủ hoài như vậy chứ, anh ngủ 1 tuần rồi đó biết em lo cho anh lắm hông?”
Khải cũng xiết tay lại ôm nó, anh cũng nghĩ vậy sẽ không tỉnh lại nữa chứ, 1 tuần qua anh đã làm mất đi bao nhiêu thời gian bên cạnh nó, anh thấy thật hoang phí.
- Xin lỗi đã để em phải chờ anh, về sau sẽ không phải như vậy nữa đâu...
Nó gật gật ngoan ngoãn..
Thiên và Nguyên mở cửa bước vào thấy cảnh như vậy không khỏi đỏ mặt, nó và anh bất giác buông nhau ra ngượng ngùng.
- Hai người này trong bệnh viện mà còn ôm nhau được nữa, biết hai người đây đang FA hả? Làm người khác cứ bị gato cơ..-- Nguyên chêu
- Ơ.. ơ thế sao hai người không đi tìm hạnh phúc của riêng mình đi -- nó trả lời
- Haha, tớ hổng ai yêu... -- Thiên cười chệ tiếp
- Hay để tớ giới thiệu hai muội muội của tớ hem.
- Tớ nào đâu dám -- Thiên nói...
Vậy là lại được trận cười, còn nó thì chẳng biết buồn hay là vui cứ nhìn thấy anh nó lại nhẹ nhàng mỉm cười, nó nghĩ không biết con đường phía trước nó và anh phải gặp những trở ngại gì.
Cho Yun nhận xét với các độc giả,buổi tối đọc truyện vui vẻ nhé. Xin lỗi các độc giả vì bắt mọi người chờ, Tụ cũng bận nhiều thứ lắm đặc biệt là về học tập, áp lực khủng khiếp luôn đến lỗi mà chủ nhật cũng phải đi học. Vậy nên ít viết lắm, cuố tuần Yun sẽ ra mấy chap một thể 2 hoặc 3 4 chap gì đấy. Comment ở dưới nha để Yun có độc lực viết típ. ^^ moa moa.