Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 64: Cuộc gặp gỡ không ấn tượng




Sáng hôm sau

Hôm nay trời ấm hơn thường ngày, những giọt xương sớm đọng trên chiếc lá non, những chú chim chạy nhảy trên những cành cây tạo thành âm thanh nhật nhẹ nhàng êm dịu

Kiều hôm nay dậy sớm để đi ra ngoài mua đồ cùng mẹ Khải, vì là đường tới siêu thị không xa nên hai người đi bộ coi như tập thể dục sáng sớm luôn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện hết sức thân mật như hai mẹ con vậy

Nó cũng dậy rất sớm tưởng sao thời tiết hôm hay khác hẳn với thường ngày như này chắc không ổn cho lắm, nó mà nói là hôm nay dậy sớm chắc chẳng một mống nào tin đâu, một người ngủ đến khét giường sắp cháy thành tro cũng không thèm dậy như nó thì ai mà tin nổi

Siêu Thị

Cô ta đi hết quầy này tới quầy khác mua rất ư là nhiều đồ mua chủ yếu là món Khải thích là chính, cô ta còn học nấy ăn để về sau sẽ không để anh xuống bếp ăn mì gói nữa ( ảo tưởng)

Nó cũng mua nhiều mà toàn đồ ăn vặt kiểu gì về cũng bị Hoàng nói cho coi, Khánh và Ranny, Yến Nhi thì đồng tình hết sức vì cũng có sở thích giống nhau

Về

Kiều cháu ở đây đợi ta chút ta vào mua thêm ít đồ nữa

-Dạ vâng -- cô ta nói nhẹ nhàng như kiểu một đứa con dâu hiếu thảo

Cô đang nhìn xung quanh thì thấy nó bước ra với đống đồ cô tiến lại gần đặt đống đồ xuống. Nó thì không rây tới nên đã đi nhưng bị cô ta ngáng đường lại

-Cô muốn kiếm chuyện sao? Vậy tìm người khác đi tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi

Việc gì mà khó chịu vậy tôi chỉ muốn hỏi thăm cô thôi mà, bị cái tát của Khải chắc cô đau lấm nhỉ

-Cô không cần bận tâm, nếu đã biết quan tâm trân thành như vậy thì giờ cô đâu trở thành con người vô gia cư như thế này phải đi ở nhờ ăn bám người khác

-Cô..-- cô ta nghẹn lại tức giận nhưng vẫn lấy lại được bình tĩnh

-Cô thật đáng thương hại đấy -- cô ta nhếch mép cười

-Chát -- một cái tát từ cô ta

Nó định tát lại thế nhưng đây là bên ngoài không thể hành động và cư sử như vậy được

Cô ta bóp chặt hai bờ vai trắng nõn của nó thật chặt tới nỗi mà hai bờ vai đã chuyển sang màu đỏ rực

-Cô bỏ cuộc đi, Khải sẽ không bao giờ quay lại với cô đâu, tránh xa nơi này, ra khỏi cuộc sống của tôi và anh ấy và không bao giờ Quay Trở Lại -- cô ta nhấn mạnh từ cuối điều đó càng làm cho bờ vai của nó thêm đau hơn nhưng nó vẫn nhường nhịn là do cô ta có thai nếu không phả điều đó thì hôm nay sẽ là ngày tàn của cô ta rồi

-Nếu không thì sao -- nó bình tĩnh trả lời

Thì mày phả chết thôi -- cô ta định lấy con dao nhọn bé từ trong túi áo ra nhưng khi nhìn thấy mẹ Khải cô ngừng lại

-Buông tay của cô ra thật bẩn thỉu -- nó đấy một lực đẩy rất mạnh cô ta giả vờ ngã xuống, khuỷu tay bị xước do xạt đất

-Á... aaa -- cô ta kêu cố diễn thật sâu mắt rơm rớm nước mắt nó nhìn vậy muốn đỡ lên nhưng mẹ Khải đã kịp chạy tới đỡ

-Kiều cháu không sao chứ

-Dạ cháu không sao chỉ là tại cháu thôi -- cô ta khóc vờ

Chát -- lần tát thứ hai trong ngày của nó kiểu như cái cách chào hỏi buổi sáng

Đau và rát lắm má nó đã ửng đỏ vết tát in trên má hiện rõ lên khuôn mặt

-Cô đang làm gì với con dâu tôi vậy hả?

Nó bất ngờ khi nghe câu nói đó, con dâu? vậy cô là mẹ của Khải

-Cháu.. cháu không có cố ý đâu,..-- nó cố giải thích nhưng dường như là không thể

Cô ta đứng dậy diễn

-Cô quá đáng vậy dù gì cô cũng là người yêu cũ của Khải mà tại sao cô lại làm hại tôi tôi đâu có thù oán gì với cô chứ, xin cô buông tha cho anh ấy

-Cô -- nó tức giận không thể làm gì hơn muốn tát cô ta lắm nhưng vì có mẹ anh ở đây nó càng không thể hành sử mình là người không có giáo dục được

-Người yêu cũ ư? người mà Tiểu Khải yêu đây ư? --cô Hồng hỏi

-Dạ vâng chính cô ta là người đã làm cho Khải lu mờ trong tình yêu

-Thì ra là cô, chính cô đã hại con trai tôi ra nông nỗi này cô hãy ra khỏi cuộc sống của nó ngay, nó là người đã có vợ và con rồi nên hãy ra khỏi cuộc sống của nó

Nó như bị chết đứng thật đâu mà mấy ai hiểu được cảm giác đó, nó sớm muộn sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ta ra sẽ làm cho mọi việc được được bày ra ánh sáng, khi đó nó đi cũng không muộn

-Xin lỗi bác vì đã làm phiền tới con trai bác và bác nhưng cô ta không tốt như bác nghĩ đâu xun bác tin cháu một lần thôi

-Cô nghĩ nói vậy tôi sẽ tin à, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô -- mẹ anh hét lên

-Cháu...

-Đi

Cô ta nhếch mép cười thỏa mãn đó là những gì cô ta muốn, nó đi qua nhìn mó với ánh mắt không gì căm thù hơn nữa

-Thảm hại mãi mãi vẫn thảm hại và là kẻ thua cuộc mà thôi -- cô ta nghĩ

Chap này ngắn mọi người cứ cho Băng nhận xét nhé, ^^ sau khi hoàn thành xong truyện này Băng sẽ viết một truyện khác cũng do Khảo làm nhân vật chính mong mọi người có thể ủng hộ truyện mới đó Băng đã dùng hết tâm huyết để xây dựng chỉ mong mọi người theo dõi và ủng hộ. Xie xie ni