4.
Tạm biệt cô trợ lý nhỏ, tôi đi về phía Dịch Mộng đang chờ ở ven đường.
Giờ đã là nửa đêm; trên phố, mấy bóng đèn neon chập chờn, cô nàng đứng tựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ, huyền ảo như mơ. Làn váy đỏ tung bay trong gió, so với màn đêm này còn xinh đẹp hơn nhiều.
“Không biết lạnh hả?”
Cô ấy cắn điếu thuốc, thản nhiên nói: “Đẹp là được rồi.”
“...”
Tôi tức giận mắng cô ấy: “Muốn chết cóng à?”
“Tao thà chết cóng còn hơn chết không đẹp.”
Tôi không nể nang đảo mắt đầy khinh thường. Dịch Mộng nghiêng người, nhếch đôi môi đỏ mọng: “Nhìn cậu đi, mắt trợn trắng xấu muốn chết.”
Vẻ đẹp của Dịch Mộng chính là loại có thể mê hoặc người ta ngay tức thì.
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô ấy, bỗng nhiên nghĩ ngợi.
Đáng tiếc thật, sắp không thể nhìn ngắm sự xinh đẹp này được nữa rồi.
“Bị chị đây mê hoặc rồi đúng không?” Thấy tôi ngẩn người ra, cô ấy khom người, vào trong xe lấy ra một bó hoa tươi, “Hoa đẹp xứng với người xinh, đêm nay chúng ta về hưu sao cho thật ngạo nghễ vinh quang!”
Thấy không, cô nàng này luôn rất cởi mở thoải mái, khiến người khác yêu thích.
Tôi nhận lấy bó hoa, không đứng đắn bóp eo cô nàng, “A Mộng của chúng ta còn đẹp hơn hoa ấy chứ.”
“Miệng ngọt quá nhỉ.” Dịch Mộng ngắt điếu thuốc, “Đi, chị đây sẽ đưa mày đi cháy phố.”
Cuối cùng cũng được giải phóng khỏi công việc, tôi mới hào phóng nói: “Hôm nay tao bao. Không say không về, đừng có hòng chạy trước!”
Quả thật, lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.
Hậu quả của việc đi chơi thâu đêm như vậy là, tôi uống một mạch rồi say lướt khướt.
Tới tận chiều tối hôm sau, tôi mới tỉnh dậy ở căn hộ cao cấp của Dịch Mộng, cả người mơ màng, còn không xác định được đâu là hướng Bắc.
Dịch Mộng đã để lại tờ ghi chú ở trên bàn: “Tao đến đoàn kịch làm việc đây, muốn ăn cái gì thì bảo dì giúp việc làm cho.”
Rõ ràng tối hôm qua cô ấy cũng uống chẳng ít, vậy mà ngày hôm sau vẫn có thể dậy sớm đi làm.
Tôi cầm điện thoại lên, định hỏi thăm nó một chút thì máy hiện lên một thông báo lời mời kết bạn.
Tôi định ấn vào thì nhìn thấy ảnh đại diện là hình chú chó đang nhe răng, ngón tay tôi lập tức khựng lại.
Tôi biết, đó là Giang Lẫm.
Bỗng nhiên, tôi vô tình nhớ lại một sự kiện cách đây vài năm.
Hôm đó là đêm 30, giao thừa.
Tôi khi đó vô cùng tập trung nhìn điện thoại, khoảnh khắc Giang Lẫm chấp nhận lời mời kết bạn của tôi, pháo hoa trên bầu trời dường như cũng đang rực cháy trong tim tôi vậy.
Viết viết xóa xóa bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng chỉ dám nhắn một câu: “Bạn học Giang Lẫm, năm mới vui vẻ”
Tin nhắn được gửi đi rồi, tôi căng thẳng cắn móng tay.
Nhưng chờ đợi một hồi, bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Mắt tôi không dám rời khỏi khung chat, 20 phút sau, cuối cùng bên kia cũng hiển thị trạng thái đang gõ tin.
Trong lòng tôi nôn nao, vừa hồi hộp vừa mong chờ. Thế mà qua mấy phút rồi, Giang Lẫm ngay cả một dấu chấm câu cũng không gửi cho tôi.
Rồi anh ấy đổi tên wechat của mình từ “JL” thành “Đừng làm phiền tôi”.
(*) Phiên âm tên Giang Lẫm là Jiang Lin, viết tắt là JL.
Pháo hoa trong lòng tôi ảm đạm rơi xuống, vị chua chát tràn ngập trong tâm hồn.
Cỏ dại trong đầm lầy cố vươn mình ra đón ánh trăng trong vô vọng, ánh trăng lại lặng lẽ ẩn mình về sau đám mây.
Đúng là si tâm vọng tưởng (*).
(*) “Si tâm vọng tưởng”: Mơ tưởng hão huyền trong tình yêu.
Tôi âm thầm xóa tài khoản wechat của anh, từ đó không bao giờ liên lạc nữa.
Mấy năm nay, Giang Lẫm vẫn giữ nguyên ảnh đại diện cũ, kết hợp với biệt danh “Đừng làm phiền tôi” này, nom như đồ ngốc vậy.
Thời gian trôi qua, tâm sự nhạy cảm này của thiếu nữ mới lớn cũng đã sớm biến mất.
Tôi chấp nhận lời mời kết bạn, bình tĩnh hỏi: “Bạn học Giang Lẫm, có chuyện gì không?”
Đợi một lúc lâu sau, Giang Lẫm mới chậm chạp nhắn lại: “Không phải cậu mới có việc?”
???
Tôi lúng túng: “Việc gì?”
Giang Lẫm nhàn nhạt vỏn vẹn đáp lại hai chữ: “Xem nhóm đi.”
Tôi vẫn đang ở trong trạng thái lơ mơ, nhóm gì cơ?
Tuy nhiên, tôi vẫn mở nhóm lớp lên trong vô thức.
Không nhìn thấy thì không sao, vừa nhìn thấy, cả người tôi trực tiếp muốn nổ tung luôn rồi!
5.
999+ tin nhắn trong nhóm chat, đều do tôi mà ra.
Tôi nhanh chóng mở lại lịch sử trò chuyện, tối qua tôi đã gửi hẳn 3 tin nhắn thoại.
Cái cuối cùng còn dài đến 60 giây.
Tôi đã làm cái quái gì đây?
Tay tôi run rẩy ấn vào tin ghi âm đầu tiên, vừa mới nghe, cả người tôi liền cảm thấy choáng váng.
Trong men rượu mê say, tôi dùng một tông giọng rất quái dị thì thầm: “Giang Lẫm, em muốn nói với anh một bí mật.”
Tôi có một linh cảm mãnh liệt, tiếp theo chắc chắn sẽ là một Tu La tràng (*).
(*) “Tu La tràng”: Chiến trường bi thảm.
Giây phút nghe bản ghi âm thứ hai, cả da đầu tôi cũng phải run lên: “Giang Lẫm, em thích anh, rất lâu rất lâu.”
Toàn thân tôi nổi cả da gà, đầu óc trống rỗng.
Ai đấy, ai cũng được, hãy đến đây giết tôi ngay bây giờ luôn đi.
Tôi, với một dũng khí không sợ chết, ấn vào tin nhắn thoại thứ ba.
Sau đó, hoàn toàn nổ tung.
“Giang Lẫm, để em hát cho anh nghe nhé. Trái tim em thổn thức vì anh, giấc mơ của em mỉm cười vì anh, tình yêu của em rung động vì anh, tình yêu của em rực cháy vì anh... Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, nhưng chẳng hề để lộ... Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, chỉ biết lừa dối chính mình…”
(*) Bài hát "Em Rất Nhớ Anh" - 我好想你 của Từ Giai Oánh, mọi người search trên Youtube có nhé. Editor phải ngồi replay 5 lần để xem đoạn nữ chính hát là đoạn nào mà vẫn không tìm được =))).
Bên tai tôi ngập tràn tiếng ca lộn xộn kinh khủng, làm cho tôi cả người ớn lạnh.
Thế giới ơi, làm ơn hãy hủy diệt đi!
Tôi nổi điên, ôm đầu chạy tán loạn trong phòng, muốn tìm ngay một cái hố để chui vào, chỉ trách căn phòng này quá kiên cố.
Đúng lúc này, Dịch Mộng gọi đến.
Vừa mới nghe máy tôi đã gục ngã: “Dịch Tiểu Mộng, đừng làm bạn bè nữa.”
“Vậy á hả?” Dịch Mộng cố tình kéo dài âm cuối, “Hoàn hồn rồi hả?”
“Sao mày không cản tao lại?” Tôi phát khóc luôn.
“Sao tao phải cản?”
“...”
Một hồi lâu không nói lời nào, Dịch Mộng cuối cùng cũng nghiêm túc, “Vãn Vãn, thành thật với bản thân mình một chút đi. Cho dù kết quả không như ý nguyện, cũng sẽ không tiếc nuối, đúng không?”
Dịch Mộng, con bé này không bao giờ nói đạo lý, bây giờ nói như vậy làm người khác thấy không quen chút nào.
Tôi không nhịn được vạch trần nó: “Được rồi, muốn cười thì cười đi, đừng có giả vờ giả vịt nữa.”
“Hahahahaha.” Dịch Mộng không buồn kiềm chế nữa, chẳng thèm khách sáo cười thành tiếng. “Xem bộ dạng hèn nhát này đi trời.”
Tôi không nói gì, chờ nó cười xong. Đúng là một đứa bạn tồi!
Hơn mười giây sau, Dịch Mộng mới ngừng được cơn cười, “Tao phải đi có việc gấp đây, nhớ ăn cơm đấy.”
Trước khi cúp điện thoại, còn khá nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, cô gái dũng cảm nhất định sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã bắt đầu chìm vào màn đêm.
Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ rối ren, dần bình tĩnh lại.
Quả thật Dịch Mộng nói rất đúng, cô gái dũng cảm sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn cảm thấy mình là một cô gái bản lĩnh.
Tuổi trẻ bấp bênh, con đường phía trước gập ghềnh chông gai, tôi đã rất dũng cảm, từng bước vượt qua vũng lầy số phận, cuối cùng đã có thể nhìn thấy trời cao biển rộng.
Chuyện duy nhất tôi không có niềm tin là, tôi và Giang Lẫm sẽ tu thành chính quả.
Tôi suy nghĩ không biết nên giải thích với Giang Lẫm như thế nào, làm sao để giải quyết cho xong chuyện này, nhưng cứ vừa viết lại xóa, xóa lại viết.
Dường như giải thích thế nào cũng không đủ đáng tin.
Cũng trái với lương tâm.
Điều tồi tệ hơn là, việc tôi cứ gõ tin nhắn rồi lại xóa bị Giang Lẫm biết được.
Anh chậm rãi nhắn đến một câu: “Không biết nên bịa như thế nào hả?”
“...” Tôi có một cảm giác bị vận mệnh bóp chặt đến không thở được.
Hỏng rồi, bịa gì cũng không nổi nữa.
Giang Lẫm: “Không muốn rực cháy nữa?”
(*) Lời bài hát của nữ chính trong đoạn ghi âm có đoạn “tình yêu của em vì anh mà rực cháy”.
Cách một cái màn hình, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra khóe môi anh đang nhếch lên, đầy tà ác thâm độc.
Tôi cam chịu đáp: “Lửa tắt rồi.”
6.
Giang Lẫm nhắn lại: “Ừ.”
Tôi coi đây là ý muốn dừng cuộc trò chuyện của anh, vì vậy cũng tạm thời không quấy rầy nữa.
Lại quay lại xem lịch sử trò chuyện nhóm chat.
Chứng kiến màn tỏ tình cuồng nhiệt của tôi, cả nhóm như nổ tung.
Từ bất ngờ đến suy đoán tin đồn, đám người này có khi đã xây được một ngàn tầng lầu rồi ấy chứ.
Bọn họ ngạc nhiên vì tôi có thể thích Giang Lẫm nhiều năm như vậy mà chẳng bị ai phát hiện.
Không ít người tag Giang Lẫm lên, muốn thăm dò thái độ của anh.
Nhưng Giang Lẫm không xuất hiện.
Tôi im lặng tắt group chat, bất giác cười khổ.
Tình yêu của người trưởng thành, suy cho cùng, không trả lời chính là câu trả lời.
Kỳ thật tôi vẫn biết đáp án rõ là như vậy, bây giờ nhận đáp án ấy, trong lòng vẫn không kiềm được chua xót.
Tôi buồn bã nghĩ, đa số mọi người đều sẽ vương vấn điều mà mình không đạt được khi còn trẻ suốt cả một đời.
Nhưng may mắn là, cuộc đời của tôi cũng không dài đến vậy.
Ăn xong cơm ở nhà Dịch Mộng, tôi về nhà.
Giang Lẫm đột nhiên lại nhắn: “Lần này lại chuẩn bị hủy kết bạn hay là block?”
???
Không nghĩ anh còn nhớ rõ chuyện này.
Tôi lờ mờ nhận ra, anh đang tức giận.
Bởi vì bị tôi hủy kết bạn nên tức giận đến từng ấy năm? Tính khí người này đúng là không giống người lớn bình thường.
Tôi bất đắc dĩ nhắn lại: “Sẽ không.”
Giang Lẫm không quan tâm đ ến người khác, tôi mới đùa đùa dỗ dành anh: “Đừng giận, lần này cho cậu cơ hội xóa tôi trước đấy.”
Uống thuốc xong, đầu tôi thấy hơi choáng váng.
Trước khi đi ngủ, tôi nghĩ ra một trò đùa dai, muốn đăng một tấm di ảnh đen trắng lên vòng bạn bè, hù chết quỷ hẹp hòi Giang Lẫm đi.
Đến lúc đó, anh sẽ phải hối hận không block tôi sớm một chút.
Giang Lẫm cứ như vậy nằm trong danh sách bạn bè của tôi, chúng tôi sau đó cũng không nói chuyện.
Tôi nghĩ, chắc hẳn là sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.
Vài ngày sau, tôi choàng tỉnh giữa đêm khuya vì một cơn đau dai dẳng.
Lúc ấy tình cờ nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi của Giang Lẫm: “Radio.”
Tôi mờ mịt hỏi: “Radio làm sao?”
Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, sao Giang Lẫm tự nhiên lại để ý đến radio?
Có lẽ là từng vô tình nghe được chăng?
Hai giờ sáng, tôi đoán chắc anh sẽ không trả lời tin nhắn nữa, đứng dậy đi rót một cốc nước để uống thuốc.
Rồi tôi ngồi bên cửa sổ, im lặng chờ thuốc phát huy tác dụng.
Giang Lẫm nhắn lại: “Mất ngủ.”
Ngắn gọn như cũ, làm cho người ta khó mà hiểu được.
Tôi khó hiểu hỏi: “Radio với mất ngủ thì liên quan gì đến nhau?”
Giang Lẫm: “Em không nói chúc ngủ ngon.”
Tôi ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dần dần, những gợn sóng nhộn nhạo bắt đầu xuất hiện trên đầu quả tim tôi.
Cái loại suy nghĩ gần như hoang đường ấy suýt chút nữa đã bùng phát, tôi lắc đầu tự giễu, làm sao có thể chứ.
Bình tĩnh lại, tôi giả vờ bông đùa: “Nhìn lên tên tôi đi.”
Cho dù tôi không thật sự nói ngủ ngon, anh đã thấy được câu chúc ngủ ngon rồi.
(*) Tên nữ chính là Vãn An, có nghĩa là ngủ ngon.
Giang Lẫm còn khá phối hợp: “Thấy rồi.”
Thật khó giải thích, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy rằng, khoảng cách giữa tôi và Giang Lẫm, thật ra cũng không xa đến vậy.
Hoặc quá lẽ do tôi đang đau quá nên muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có biết tại sao tên tôi lại là Vãn An không?”
Giang Lẫm không trả lời, tôi ngầm hiểu anh đang đợi tôi nói tiếp.
“Mẹ tôi thường nói, một giấc ngủ ngon quan trọng hơn bất cứ điều gì, cho tên tôi mới có cái tên này.”
Trước đây tôi còn thấy rằng cái tên này quá đỗi bình thường.
Sau này lớn lên tôi mới hiểu được rằng, cái tên này, gửi gắm mong ước lớn nhất của mẹ tôi.
Trong thế giới đầy tấp nập và xô bồ này, chúng ta trôi nổi như khóm lục bình, liều mạng vật lộn. Ban đêm có thể ngủ ngon, nghĩ đến, đã là một việc may mắn.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Tôi cẩn thận gõ dòng tiếp theo: “Bạn học Giang Lẫm, chúc ngủ ngon.”
Khung chat im lặng mấy chục giây.
Giang Lẫm: “Ngủ ngon.”