Người Tôi Thích... Chính Là Em 2

Chương 27




"Kít! Kít" Tiếng còi xe vang lên, náo loạn cả 1 khu phố. Cô nhìn thấy chú Khánh đang đứng bên cạnh xe vẫy vẫy thì mới dắt 2 đứa trẻ đi xuống. Khánh và Thiên nhìn thấy "2 sinh vật lạ" đang nắm tay cô mới hết sức kinh ngạc

- Tiểu Mỹ, 2 nhóc này là ai thế?.

- Mama, đây là người mà mama kể sao? - Leonard nhìn cô.

- Mama sao? Tiểu Mỹ, chuyện này là gì vậy?

- Chú Thiên, đây là con của cháu, cháu mới nhận nuôi.

- Con?!

- Hai ông chú có vấn đề gì sao?. - Leonard nhìn hai người dò xét.

- Ông chú sao? Này nhóc, cháu không thấy bọn ta còn trẻ sao? Cũng đâu đến nỗi.

- Chú Khánh, mình đi thôi không muộn mất.

Leonard và Suzy nhảy tót lên xe, cài dây an toàn rồi ngồi ngoan ngoãn. Suzy thì dựa vào người cô, Leonard thì ngắm cảnh bên ngoài. Khánh và Thiên cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe. Cho đến lúc không khí tự dưng căng thẳng, Thiên mới lên tiếng

- Hai nhóc, mama đối xử với cháu tốt không?

- Có chú ạ! Mama cháu tốt cực kì luôn! - Suzy cười như 1 thiên thần.

- Vậy sao? Nếu ai mà bắt nạt cháu thì hãy gọi chú, chú xử đẹp nó luôn.

- Sao chú nói giống mama cháu thế?

- Tại vì mama cháu là công hai chú nuôi lớn mà. - Khánh tự hào nói.

- Vậy mama cháu là con của hai chú? - Leonard tò mò.

- Không phải. Bọn chú chỉ đi làm bảo mẫu bán thời gian cho ông bà ngoại cháu thôi. Mama cháu thì ngoan mà bác cháu thì nghịch như giặc. Có lần bác cháu còn đổ bột giặt vài cafe của chú Thiên, nếu chú ý mà không ngửi thasy mùi chắc bây gườ này cái máy giặt rồi.

- Mama à, sao con chưa nhìn thấy bác vậy? - Suzy ngước lên nhìn cô.

- Cô bé, cháu đừng lo. Không những tối nay cháu nhìn thấy bác cháu mà còn nhìn thấy cả toàn gia đình nữa.

- Vậy sao?

- Đúng đó. - Thiên cười nhìn Suzy.

- Đến rồi mọi người.

Xe dừng bánh trước cửa tiệm "Cake life". Đây là một cửa tiệm bán và hướng dẫn làm bánh có thể nói là số 1 của Mỹ. Nghe nói là người sáng lập ra tiệm bánh này là một cô gái rất trẻ và xinh xắn, lập nghiệp từ khi mới 18. Bước vào cửa hàng, mọi người mới kinh ngạc khi xung quanh bốn bề đều là bánh, được đựng trong những trước tủ mát to lớn. Suzy thích quá, chạy đến trước tủ đang đựng trước bánh cưới cao 4 tầng màu trắng ngon mắt.

- Cô bé, cháu thích lắm sao? - Cô nhân viên ở đó trìu mến nhìn Suzy.

Cả đời cô chưa bao giờ nhìn thấy một cô bé xinh xắn, đáng yêu như thế này, chắc hẳn bố mẹ cũng rất đẹp.

- Chị ơi, em muốn tự làm một cái bánh sinh nhật. - Jenny tiến đến nắm lấy tay Suzy.

- Được. Mọi người chờ một lát nhé.

- Suzy à, con thích chiếc bánh đó sao?. - Cô nhìn vào trước bánh tuyệt mỹ đang được đựng trong tủ làm mát.

- Thích lắm mama à.

- Suzy, đảm bảo trong ngày cưới của mama cháu thì cháu sẽ được nhìn thấy chiesc bánh này. - Khánh xoa đầu Suzy.

- Thật sao? Mama hứa nhé.

- Mama hứa.

- Suzy ơi, anh có kẹo cho em nè.

Leonard chạy đến, xoè bàn tay đang có những chiếc kẹo đủ sắc màu lạ mắt. Nhfin em gái mình đang chảy nước dãi, cậu mới cười một cái rồi nhét cả đống đó vào tay Suzy.

- Ăn thoải mái, đừng lo. Có hai chú kia trả tiền rồi.

- Ơ này này, sao ta phải trả tiền hả? - Khánh bất mãn nói.

- Chẳng lẽ chú nỡ để đứa trẻ đáng thương như cháu không có kẹo ăn sao? - Leonard trưng bộ mặt đáng thương như cún con ra.

- Tiểu Mỹ, cháu xem. Con của cháu chưa gì đã biết nịnh người khác rồi kìa.

- Cháu biết. - Cô mỉm cười.