Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi

Chương 4




Bởi Phùng Dã bị tập kích bất ngờ nên vẫn luôn ở thế yếu. Có điều Trương Tự ra tay cũng không nặng, chỉ là muốn dạy dỗ đối phương một chút thôi. Nhưng Trương Phong Hòa đứng một bên vẫn bị hành động của hai người dọa sợ.

Người qua đường đều đang vây xem bàn tán, không ai tới can ngăn. Trương Phong Hòa tay mang bình truyền dịch, chỉ có thể nóng lòng đứng bên cạnh. Mãi đến lúc nhân viên y tế đến tách hai người bọn họ ra, cục diện mới được khống chế.

Phùng Dã và Trương Tự đều chật vật cả, đặc biệt là Phùng Dã, không chỉ có cổ áo bị kéo bung, tóc tai lộn xộn, khóe miệng còn có một vết máu.

Trương Phong Hòa nhìn thấy, vô cùng băn khoăn, rất muốn tiến đến giúp hắn lau đi vết máu ở khóe miệng. Thế nhưng Trương Tự đứng bên cạnh cậu, dáng vẻ cầu xin an ủi. Trương Phong Hòa chỉ có thể xoay người, một tay giúp Trương Tự chỉnh lại quần áo, rồi hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Trương Tự lắc đầu, "Gây phiền toái cho anh rồi."

Phùng Dã bị bỏ qua một bên nghe đoạn đối thoại đó, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác mà trừng bọn họ.

Đúng lúc đó, bác sĩ tới, hỏi thăm tình huống xong bèn quở trách Trương Tự và Phùng Dã một trận. Trương Tự vội vã cúi đầu xin lỗi, Phùng Dã lại mặt lạnh rời đi.

Nhìn bóng lưng Phùng Dã rời đi, Trương Phong Hòa rất muốn hỏi hắn, hắn đến bệnh viện là vì muốn sỉ nhục cậu sao?

"Vừa nãy tôi đánh hắn, có tính là giúp anh trút giận không?" Trương Tự hỏi.

Trương Phong Hòa ngây ngốc, không biết nên nói gì cho phải. "Tôi không giận hắn."

"...Sao vậy?" Trương Tự hiển nhiên không ngờ lại nhận được đáp án như vậy. Y cho rằng tên kia dùng lời nói nhục nhã Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa mới khóc, vì vậy y không nhịn được mà ra tay...

"Không sao cả, quen rồi." Trương Phong Hòa cười với y, nụ cười trông có chút chói mắt.

Trương Tự không biết tình cảm kiểu gì mới có thể khiến cho một người quen với cảm giác bị sỉ nhục, bèn hỏi cậu: "Anh thích hắn ta?"

Trương Phong Hòa gật đầu, "Thích lâu lắm rồi, từ bỏ lại quá khó khăn."

"..." Trương Tự trầm mặc.

Bầu không khí trở nên hơi gượng gạo, chỉ có thời gian vẫn cứ trôi.

Không biết qua bao lâu, Trương Tự đột nhiên nói: "Cho tôi số điện thoại anh đi."

"Hả?"

"Lần trước đã nói rồi." Trương Tự nở nụ cười, "Tôi sẽ để anh biết, từ bỏ một người cũng không khó đâu."

Người trẻ tuổi luôn mang theo tự tin trước nay chưa hề có.

Phùng Dã ra khỏi bệnh viện, mưa mùa đông lất phất rơi, lạnh giá. Hắn theo bản năng kéo kéo khăn quàng cổ, lại phát hiện cái khăn quàng cổ kia sớm bị hắn mang lên người Lộ Nhất Minh rồi. Hắn gượng gạo thu tay về, không quay đầu lại bước vào trong mưa.

Bởi vì phát sinh chuyện không vui ở bệnh viện, Phùng Dã cũng không có tâm trạng tiếp tục làm việc, liền trực tiếp gọi xe về nhà.

Dọc đường đi, Phùng Dã chỉ cần nhớ tới dáng vẻ Trương Phong Hòa và tên đàn ông kia thân mật, khóe miệng vốn ứ máu lại càng đau thêm. Trương Phong Hòa... Phùng Dã nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cái gọi là bảy năm yêu thích của cậu, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.

Sau khi về đến nhà, Phùng Dã nằm lên giường ngủ. Sau đó bị điện thoại của Lộ Nhất Minh đánh thức.

"Alo." Không biết tại sao, Phùng Dã cảm thấy hôm nay không có tâm trạng nói chuyện yêu đương với Lộ Nhất Minh.

"Phùng Dã, ăn cơm chưa? Tối nay muốn cùng ra ngoài ăn không?"

"Vẫn chưa." Phùng Dã ngồi dậy, "Tối nay không đi."

"Ừm." Giọng Lộ Nhất Minh nghe có chút mất mát.

Phùng Dã nghĩ một chút, lại nói: "Buổi tối em tới nhà anh."

"Được, vậy tan tầm dọc đường thuận tiện em sẽ mua thức ăn."

"Không cần, trong tủ lạnh có thức ăn, tối nay tự nấu đi." Dứt lời, Phùng Dã cúp điện thoại.

Đứng dậy đi đến tủ lạnh, mở ra xem, quả nhiên thấy một tủ thức ăn. Nhớ không lầm, đây là cuối tuần trước Trương Phong Hòa tới đây làm cơm rồi để lại.

Phùng Dã không nấu ăn, lúc này lại có chút nhớ nhung tay nghề của Trương Phong Hòa rồi.

Lúc Lộ Nhất Minh đến, nhìn thấy chính là dáng vẻ Phùng Dã suýt chút nữa đốt luôn nhà bếp. Lộ Nhất Minh cũng không nấu nướng, chỉ có thể giúp đỡ hắn thu dọn tàn cục.

Nhìn nhà bếp bị làm cho hỗn loạn, Lộ Nhất Minh cười đến không thở nổi. Phùng Dã không nói gì, chỉ tiến đến ôm eo đối phương, đặt y lên giường mà hôn. Hai người hôn một đường đến sô pha, lúc áo sơ mi của Lộ Nhất Minh bị gỡ chỉ còn một cái nút, Phùng Dã đột nhiên dừng lại.

Lộ Nhất Minh có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

Phùng Dã trầm mặc một chút, nói: "Đi ra ngoài ăn đi, anh đói rồi."

Phùng Dã không muốn thừa nhận, vừa nãy lúc hôn Lộ Nhất Minh, hắn đầy đầu đều là hình ảnh Trương Phong Hòa tựa vào người tên đàn ông kia, chói mắt cực kì.

Từ hôm Trương Tự xin được số điện thoại của Trương Phong Hòa, có chuyện hay không có chuyện đều sẽ gọi tới. Nấu cháo điện thoại xong còn nhắn tin tán gẫu, Trương Phong Hòa mỗi ngày ngoại trừ làm việc còn phải dành thời gian đối phó với Trương Tự đuổi đánh tới, những tạp niệm liên quan đến Phùng Dã còn sót lại không bao lâu đã bị đẩy xuống đến mức gần như không còn.

Những lời Phùng Dã nói với Trương Phong Hòa hôm ở bệnh viện khiến cậu hiểu rõ cậu và Phùng Dã chắc chắn không có khả năng. Phùng Dã đã có cuộc sống mới, mà cậu cũng nên quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Huống hồ Phùng Dã chưa từng thuộc về cậu... Cậu nói với Trương Tự mình không tức giận, kỳ thực không phải thật sự không giận, mà là bảy năm qua đã giận Phùng Dã nhiều lắm rồi, một khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải lãng phí cảm xúc vì đối phương nữa.

Đã giày vò bảy năm, còn cần phải tiếp tục dằn vặt thêm bảy năm sao?

Tối hôm đó, Trương Tự nhắn tin hẹn cậu đi ăn cơm. Trương Phong Hòa vốn định nhận lời, kết quả đột ngột nhận được điện thoại của người cha đã lâu không gặp, không thể không đột xuất đổi ý.

"Tiểu Phong, tối mai rảnh không? Ba muốn gặp con."

Trương Phong Hòa và cha Trương mặc dù cùng ở thành phố A, nhưng bởi vì khi còn nhỏ cha mẹ ly dị lập gia đình mới, cậu một năm cũng không gặp được cha Trương mấy lần.

Cha Trương hiện tại rất bận, mở một công ty, còn có một gia đình hạnh phúc có nếp có tẻ. Trương Phong Hòa lúc còn đi học, cha Trương sẽ nhân lúc đưa tiền sinh hoạt mà tới gặp mặt con trai, nhưng từ khi Trương Phong Hòa tốt nghiệp đi làm, số lần hai cha con gặp mặt càng ít đi.

Kỳ thực kể ra, Trương Phong Hòa hẳn là nên hận cha Trương. Dù sao năm đó là cha Trương quá trớn, dụ dỗ một người đàn bà có tiền mới khiến gia đình tan vỡ. Mà mẹ Trương sau khi hôn nhân thất bại cũng lập gia đình mới, tháng ngày trôi qua cũng xem là mỹ mãn.

Khi còn bé Trương Phong Hòa cũng sẽ có lúc cảm thấy không cam lòng, không muốn tha thứ cho cha mình, nhưng theo thời gian, cậu một mình được ông bà ngoại nuôi lớn lên, mong ngóng đối với cha mẹ cũng theo đó mà tiêu tan từng chút một, còn đối với cái gia đình đó, cậu cũng đã không tiếp tục trông mong gì nữa.

Trương Phong Hòa bị cha mẹ lần lượt bỏ rơi, bởi vì nếm được tư vị của cô độc, cho nên khi tia sáng đầu tiên xuất hiện trong đời, cậu mới có thể nhanh chóng yêu hắn.

Năm thứ nhất đại học, có một ngày trời bất chợt đổ mưa, Trương Phong Hòa gặp được Phùng Dã.

Trương Phong Hòa mới từ thư viện đi ra không mang ô, không thể làm gì khác hơn là giống những người khác chạy vào trong mưa. Có người phóng xe đạp vụt qua, nước bắn lên người Trương Phong Hòa ướt đẫm. Lúc Trương Phong Hòa đang ngẩn người, một người che ô từ phía đối diện cậu đi tới.

Trương Phong Hòa thấy rõ mặt người này, anh tuấn nho nhã, lại mang theo vẻ cao ngạo của người trẻ tuổi. Hắn tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, hoặc giả tâm trạng không tốt lắm, nói chung lúc đi tới dáng vẻ đang nổi giận đùng đùng. Lúc đi tới bên người Trương Phong Hòa, người nọ đột nhiên đưa cái ô đang cầm trong tay cho cậu.

Trương Phong Hòa ngẩn người đứng đó, không nhận lấy.

Người nọ không nhịn được, nói: "Cho cậu mượn!"

Lúc nói câu này, mắt vẫn nhìn thẳng, không thèm nhìn Trương Phong Hòa một chút. Lúc đi, hình như còn dúi chiếc ô cho Trương Phong Hòa.

Trương Phong Hòa nhận ô, nhìn người nọ đi vào trong mưa, bóng lưng bị nước mưa xối ướt.

Mưa to phác họa đường nét hoàn mỹ của hắn bên dưới chiếc áo sơ mi trắng, trông gợi cảm đến mê người, một khắc đó Trương Phong Hòa cảm thấy mũi tên của thần tình yêu cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đó là lần đầu tiên Trương Phong Hòa gặp được Phùng Dã.

Với Phùng Dã mà nói, Trương Phong Hòa chỉ là một người ven đường hắn tiện tay ném cho một chiếc ô. Nhưng với Trương Phong Hòa mà nói, đó là ánh sáng cậu truy đuổi đến bảy năm. Đáng tiếc từ đầu đến cuối không có cách nào với tới.

Nhớ tới những chuyện cũ đó, đầu Trương Phong Hòa lại đau không ngớt. Chuyện cũ rồi lại chuyện cũ, quên là khó khăn nhất. Nếu có một ngày có thể mất trí nhớ, quên mất hết thảy những chuyện liên quan đến Phùng Dã có tốt hơn không?

Nhưng đúng lúc này, tin nhắn của Trương Tự lại tới. "Đã biết là như vậy mà, sao vậy [ khóc ] [ tủi thân ]"

"Thật không tiện, trước cậu có người hẹn tôi rồi." Trương Phong Hòa không nhịn được trêu Trương Tự một chút.

"Tên đàn ông nào động tác còn nhanh hơn cả tôi vậy?!" Trương Tự thể hiện mình rất phẫn nộ.

"Người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."

"..."

"Ba tôi."

"..."

Cha Trương hẹn Trương Phong Hòa đi một nhà hàng Tây mới mở ăn cơm. Vừa vào phòng ăn, Trương Phong Hòa liền biết nơi này giá không thấp, có điều không phải cậu trả, cậu cũng không để ý.

Nhân viên phục vụ dẫn cậu đến trước bàn cha Trương, Trương Phong Hòa cười cười với cha cậu, dù sao cũng đã lâu không gặp, Trương Phong Hòa đối với người cha này trước giờ không biết nên dùng thái độ gì mới tốt.

"Ba, hôm nay sao rảnh tìm con ăn cơm vậy?" Trương Phong Hòa ngồi xuống đối diện cha Trương.

Cha Trương là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài lịch sự, cặp kính trên mũi trông vừa khôn khéo vừa thành thật. "Làm cha tìm con trai ăn cơm còn cần lý do sao?"

Trương Phong Hòa biết đó chỉ là lời đãi bôi của cha Trương. Nếu thật sự để ý đứa con vợ trước này thì sẽ không quanh năm suốt tháng chẳng quan tâm đến.

"Ba, muốn gì cứ nói thẳng ra đi, ba không cần phải dùng thái độ bàn chuyện làm ăn này với con."

"Tiểu Phong, chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, nói chuyện với ba ba như vậy sẽ làm ba ba đau lòng." Cha Trương đẩy kính mắt, nói: "Tuổi con không còn nhỏ nữa, khi còn nhỏ không quan tâm đến con, ba vẫn luôn thấy tiếc nuối. Con năm nay cũng sắp 27 rồi nhỉ?"

"26." Vừa uống nước nhân viên phục vụ mới đưa tới, Trương Phong Hòa thản nhiên sửa lại.

"Cũng xấp xỉ." Cha Trương cười nói: "Dì con giúp con tìm mối, là một đứa con gái con nhà đàng hoàng, có hứng thú gặp mặt không?"

Hóa ra ăn cơm là giả kết thân là thật. Trương Phong Hòa bất đắc dĩ nói: "Không cần đâu, con khi nào kết hôn, kết hôn với ai, tự con quyết định là được. Khi còn nhỏ ba không quản con, lớn rồi cũng không có tư cách quản con. Còn dì bên kia, ba thay con nói một tiếng cảm tạ ý tốt của bà ấy đi."

Cha Trương nghe xong, sắc mặt có chút khó coi, bầu không khí nhất thời bắt đầu giằng co.

Trương Phong Hòa cười nhạt trong lòng. Cậu không thèm để ý đến hành vi quá trớn của cha Trương năm đó, không có nghĩa là câu sẽ hào phóng đến mức không thèm để ý đến người đàn bà dụ dỗ cha cậu. Trước những thứ liên quan đến một nhà người đàn bà kia, cậu đều không vui vẻ nổi.

Sau khi kết hôn với cha Trương được vài năm, bọn họ lại có thêm một đứa con gái. Đứa con gái kia Trương Phong Hòa từng gặp, tính cách giống hệt mẹ xảo quyệt cay nghiệt, khiến người ta không dám đến gần.

"Tiểu Phong, con bé kia là thiên kim tiểu thư con nhà có tiền, nếu con cưới nó, tương lai nhất định thăng chức rất nhanh." Cha Trương vẫn giữ thái độ thật lòng khuyên bảo.

Trương Phong Hòa cười nói: "Vì vậy lúc đó ba mới quá trớn, đúng không?"

Không ngờ luôn phải nghe những lời thế này của Trương Phong Hòa, cha Trương có chút không ứng phó kịp. Đối với đứa con trai này, ông trước sau có mắc nợ cậu, trước mặt cậu không nỡ nặng lời, mà cũng không có mặt mũi làm thế. Hiện tại Trương Phong Hòa nhắc đến chuyện năm đó, lại càng làm cho ông không nói được lời nào.

"Kỳ thực con cũng biết rõ, các người để con kết thân với vị thiên kim tiểu thư kia, đơn giản chỉ là vì lợi ích mà thôi. Nói đi, nếu như con cưới cô gái kia, có thể mang đến lợi ích gì cho nhà họ Trương các người?"

"..." Bị chọc thủng da mặt, cha Trương chỉ có thể thở dài, cầm ly nước lọc trước mặt uống một ngụm.

Nhân viên phục vụ đem thức ăn lên, cha Trương nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong nói sau."

Trương Phong Hòa liền cúi đầu ăn, không nói nữa.