*Nguyên văn là Đản Đản lão sư, ở đây dùng để chỉ những người có kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, nếu ai đu Cbiz thì sẽ thấy Hà Cảnh thường được gọi là thầy Hà chẳng hạn.
Dù sao thì cậu ấy cũng có kỹ thuật chuyên nghiệp, tôi cảm thấy rất xấu hổ, “Cái đó… Tôi rảnh rỗi nhàm chán nên chơi một chút thôi.”
Dư Thanh Dã cười nhạt, đi đến phía bàn đối diện, “Em chơi với chị.”
“Hả?”
Cậu ấy nắm chặt vợt bóng, hơi cúi người, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn nhiều, lặng lẽ ước lượng vị trí.
Thôi được rồi, xem như luyện tập chuyên nghiệp vậy.
Tôi cầm bóng lên, giải thích mãi, “Tôi chỉ từng đánh mấy lần với bố tôi dưới khu chung cư thôi, gà mờ lắm, cậu đừng nổi giận.”
Dư Thanh Dã nhướng mày bật cười, không tỏ ý kiến gì.
Hiệp đầu tiên bị cậu ấy dễ dàng kết thúc, sau hai, ba hiệp, cậu ấy đánh giá được trình độ của tôi, dần dần giảm nhẹ lực, quả bóng không còn mang theo luồng gió mạnh mẽ như trên sân bóng nữa.
Vẻ mặt cậu ấy cũng rất hiền hòa, vẫn luôn dùng ánh mắt cổ vũ ý bảo tôi tiếp tục.
Bầu không khí nhẹ nhàng này khiến tôi cũng nếm trải được thú vui của việc chơi bóng.
Sau ba hiệp đấu, tôi hơi thở dốc, Dư Thanh Dã làm dấu tay ra hiệu tạm ngừng, “Hôm nay chơi đến đây thôi.”
Tôi gật đầu, dựa vào cạnh bàn nghỉ ngơi.
Cậu ấy đi tới, đưa cho tôi một chai nước và một cái khăn bông.
Thấy tôi liếc mắt nhìn cái khăn bông mấy lần, cậu ấy lập tức giải thích, “Chị yên tâm, khăn sạch đấy.”
“Ồ, không sao đâu…”
Tôi nhìn khăn bông trong tay, mơ hồ ngửi thấy mùi hương tương tự trên người Dư Thanh Dã, là mùi trà kết hợp với mùi bạc hà, mát lạnh tự nhiên.
Cuối cùng tôi cũng xấu hổ không dùng, lấy khăn giấy trong túi của tôi ra, “Không phải, tôi sợ làm bẩn đồ của cậu.”
Cậu ấy gật đầu, một lát sau, cậu ấy nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
Dư Thanh Dã bóp chai nước trong tay, bối rối hỏi, “Đàn chị, có phải em làm gì khiến chị cảm thấy không thoải mái không?”
“Không có mà.” Thấy cậu ấy bán tín bán nghi, tôi thề, “Thật sự không có, người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”
Chi bằng nói tôi nhìn thấy cậu ấy là tâm trạng vui vẻ thì đúng hơn.
Cậu ấy mỉm cười, cũng dựa vào cạnh bàn giống tôi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghiêng mắt nhìn qua, “Vậy là tốt rồi, mấy lần gặp chị gần đây, lúc chào hỏi em cảm thấy chị có chút…”
Mấy từ cố tình xa cách này dùng trong quan hệ của chúng tôi không được phù hợp cho lắm.
Vốn dĩ quan hệ giữa chúng tôi đã nhạt như nước lã rồi.
Sau khi cậu ấy yêu đương, bởi vì chột dạ nên lần nào nhìn thấy tôi cũng sẽ tránh mắt đi theo bản năng.
“Mặc dù nói ra sẽ khiến chị cảm thấy em khá tùy tiện.” Dư Thanh Dã nghiêm túc nói, “Nhưng em cảm thấy đàn chị rất tốt, vậy nên em rất muốn trở thành bạn bè với chị.”
Không nghĩ tới cậu ấy lại đánh giá cao tôi thế, tôi vô cùng kinh ngạc, “Với tôi?”
“Đúng vậy.” Dư Thanh Dã nghiêng người, một tay chống lên bàn, cúi đầu nhìn tôi, “Bởi vì chị rất chân thành, lần đầu tiên giúp chị chuyển hành lý, chị nghiêm túc nói lời cảm ơn, có gì không biết đều sẽ lặng lẽ giải quyết, lúc tính tiền cũng lặng lẽ rời đi…”
Mấy chi tiết nhỏ nhặt không đáng nhắc tới lại được cậu ấy để ý tới, lòng tôi nhất thời có hơi rối loạn, hoặc nói đúng hơn là cảm thấy lâng lâng.
Dư Thanh Dã hồn nhiên không phát hiện ra, nói tiếp, “Nhất là chuyện tiền bạc này, chị em nói chị đã đề cập tới rất nhiều lần, nói thật, em thật sự không cảm thấy chuyện này quan trọng lắm, nhưng chị để ý quá, bây giờ nhiều người đều xem lòng tốt của người khác như điều đương nhiên, vậy nên em cảm thấy phẩm chất này của chị rất hiếm có.”
Thật ra cậu ấy nói cũng không đúng lắm, cũng không phải vì tôi thành thật nên mới khăng khăng đòi trả tiền.
Chỉ là tôi có thói quen muốn phân rõ giới hạn với người khác, dù sao thì duy trì khoảng cách nhất định sẽ không dễ xảy ra rắc rối, quan hệ không ai nợ ai này là quan trọng nhất.
Giống như việc mặc dù tôi có hảo cảm với cậu ấy nhưng cũng sẽ không vứt bỏ lý trí và sự rụt rè của mình, chênh lệch và tỳ vết rất nhỏ cũng đủ khiến tôi dừng suy nghĩ tiến tới lại.
“Tôi không tốt như cậu nói đâu…” Tôi gãi gãi đầu, tránh khỏi tầm mắt của cậu ấy, “Dù sao thì đó cũng là lần đầu gặp nhau, đã nhờ cậu giúp đỡ còn để cậu trả tiền, làm gì có chuyện như thế…”
Dư Thanh Dã cười cười, giây lát sau, cậu ấy vô cùng tự nhiên nói lảng sang chuyện khác, “Vừa rồi em dùng sức hơi mạnh quá, khiến chị phải đi nhặt bóng rất nhiều lần, ngại quá.”
“Không sao, có thể cùng chơi bóng với cậu là vinh hạnh của tôi mà.” Tôi chân thành nhìn cậu ấy, “Nói ra cũng không sợ cậu cười chê, từ sau khi tiết thể dục cuối cùng thời cấp ba kết thúc, tôi chưa tới sân vận động bao giờ.”
Tôi rất lười, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, nằm yên muôn năm.
Dư Thanh Dã chậm chạp “Ồ” một tiếng, đánh giá tôi vài giây, “Nhưng vẫn nên rèn luyện một cách hợp lý, chị gầy quá, không tốt cho sức khỏe.”
“Được… Nhất định sẽ còn lần sau.” Tôi thức thời nghe lời cậu ấy.
Vận động là một chuyện vô cùng mệt mỏi, đa số thời điểm tôi không tìm thấy cảm giác vui vẻ.
Lúc diễn ra thế vận hội Olympic năm nay, tôi nhìn thấy những vận động viên trẻ tuổi đó thi đấu trên sân khấu, dùng tài năng và mồ hôi của mình để đổi lấy những thành tích sáng chói, thì cũng sẽ ngưỡng mộ họ, nếu tôi cũng có khoảnh khắc được tỏa sáng như vậy thì tốt biết bao.
Nhưng cảm giác ngưỡng mộ đó cũng nhanh chóng mất đi.
Mới đầu tôi viện cớ rằng mình không có thiên phú, không có điều kiện tập luyện thích hợp, không có ai cổ vũ, không kiên trì, không có nghị lực.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Vậy nên tôi làm mọi chuyện với thái độ dửng dưng thường thường, lựa chọn thi lên thạc sĩ cũng bởi vì bố mẹ đặt kỳ vọng cao vào tôi, và cả việc muốn trốn tránh hiện thực và công việc.
“Nhưng mà vừa rồi, lúc chơi bóng, tôi cảm thấy thật sự vui vẻ.”
Tôi vui vẻ nói với Dư Thanh Dã, “Có lẽ lúc cậu xuống tay cũng nhẹ nhàng mách nước cho tôi, nhưng vào khoảnh khắc tiếp được bóng, tôi thật sự rất vui, từ trước tới giờ tôi không nghĩ tới có thể cùng chơi bóng với dân chuyên lâu như vậy, cảm ơn cậu.”
Ngoại trừ những lúc chơi bóng với bố tôi ra, quan hệ giữa tôi và bạn bè không được thân thiết cho lắm, hồi cấp ba từng có một thời gian tôi mê chơi bida, nhưng khi được người khác mời cùng đi chơi thì tôi lại làm màu từ chối.
Bởi vì cảm thấy không phù hợp, không lâu dài.
Để tránh kết cục không tốt đẹp, tôi đều tự động từ chối.
Trong lòng mang theo hi vọng nhưng lại đứng dậm chân tại chỗ, bình thường tới mức chính tôi cũng thấy ghét bản thân mình.
“Em không nhẹ tay mà.” Dư Thanh Dã nhẹ nhàng nhíu đôi mày rậm, giọng điệu có hơi nghiêm túc, “Nếu chị luyện tập thêm thì chúng ta chơi thêm mấy hiệp nữa cũng không thành vấn đề.”
“Ha ha ha…” Tôi tự biết bản thân mình đến đâu, cười mỉa, “Cậu nói quá rồi.”
Từ khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Dư Thanh Dã nhạt đi mấy phần.
“Lần đầu tiên em tiếp xúc với bóng bàn, em cảm thấy mình sẽ cảm thấy quán quân thế giới.” Sau khi cậu ấy nói xong thì cười như không cười, ha một tiếng, “Nhưng mà bây giờ giải thưởng cao nhất cũng chỉ là quán quân cấp tỉnh.”
“Em từng không chịu thua, từng cố gắng, cũng từng giãy giụa, nhưng bây giờ em xem môn thể thao này như sở thích mà chơi thôi.” Dư Thanh Dã nhìn chiếc vợt bóng bàn, chậm rãi nói, “Đàn chị, không phải chuyện gì cũng có kết quả, quá trình quan trọng hơn.”
Tôi nhìn ngũ quan rõ ràng của cậu ấy, nhất là đôi mắt, đen nhánh, trong suốt, giống như những gợn sóng không bao giờ biến đổi khi biển lặng.
Có lẽ cậu ấy hiểu biết rộng, quan niệm sống cũng cao siêu.
Nhẹ nhàng bâng quơ đã có thể nhìn ra tính cách do dự không quyết đoán và lừa mình dối người của tôi.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên âm thanh tí tách ồn ào, tôi và Dư Thanh Dã đồng thời nhìn qua, cơn gió mang theo hơi nước bỗng ập vào mặt.
Sau khi vào thu, thời tiết của Thượng Hải vẫn luôn thay đổi bất định, phía đông nắng phía tây mưa là chuyện bình thường.
Sợ dụng cụ bị mưa làm hỏng, tôi và Dư Thanh Dã nhanh chóng chạy đi đóng cửa sổ.
Sân thể dục lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi, mưa rào có sấm chớp nhanh chóng ập tới, ánh sáng của tia chớp phía xa xa vượt xa ánh sáng của bóng đèn dây tóc.
Dư Thanh Dã hỏi tôi, “Chị có mang theo ô không?”
Tôi lắc đầu.
Bình thường tôi rất bất cẩn, hơn nữa luôn đi theo Cá Lớn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vậy nên căn bản không mang theo ô.
Dư Thanh Dã nhướng mày, tiếc nuối nói, “Em cũng không mang, vậy chỉ có thể đợi mưa nhỏ lại một chút rồi gọi người đưa ô tới thôi, hoặc là chờ mưa tạnh hẳn.”
Cậu ấy đi đến một vị trí trên khán đài, thản nhiên ngồi xuống.
Thấy tôi không nhúc nhích, cậu ấy vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói với tôi, “Đàn chị, tới đây đi.”
Nhìn vẻ mặt đơn thuần của cậu ấy, có vẻ suy nghĩ của tôi không được trong sáng cho lắm.
Mưa rền gió dữ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
Đối phương còn là người mình thầm mến, tình tiết trong tiểu thuyết hoàn toàn phản ánh hiện thực.
Tôi làm ra vẻ do dự xem có nên đi qua hay không, vậy mà lại nghe thấy Dư Thanh Dã nói, “Nghe nói chị viết tiểu thuyết ngôn tình, nếu em có vấn đề về tình cảm thì có thể tìm chị xin lời khuyên được không?”
Hả?!
Tôi có thể lắc đầu được không?
Tôi là tác giả viết truyện H đó trời!
Tâm trạng vẫn luôn bình tĩnh của tôi hoàn toàn tan vỡ vào giờ phút này.
Vẻ mặt tôi thay đổi có thể so sánh với việc Ngô Kinh vượt mặt Châu Kiệt Luân.
Đặc sắc tuyệt vời.
Dư Thanh Dã cười ha ha, giữa hai đầu lông mày toát ra vẻ tự nhiên của thiếu niên, nói lời đầy ẩn ý, “Cô Đản Đản, mau tới đây đi.”
Lúc ấy tôi lấy bút danh tùy tiện quá, là Đản Đản Nhất Cáp.
“…”
Giết đối tượng thầm mến rồi tự sát thì có được tính là chết vì tình không?