Người Tôi Thầm Mến

Chương 16: Có thể




[Chúng ta nghĩ về sự vĩnh cữu, nhưng thời gian lại chậm rãi trôi đi.] – Oscar Wilde《Profundis》

Trượt tuyết biến thành trượt ngã, vào khoảnh khắc đập vào nền tuyết, tôi sâu sắc cảm nhận được thế nào là đi trên dây.

Trước mắt chỉ toàn một màu đen, cái mũi đau rát, tiếng ù ù chạy dọc từ lỗ tai vào đại não, thế nên tôi không thể nhìn hay nghe được gì.

Khi cảm quan về thế giới bên ngoài dần dần hồi phục, người cũng đã nằm trên giường bệnh, mùi nước sát trùng chui vào khoang mũi khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Mơ hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc, tôi muốn mở to mắt, nhưng lại sợ nếu hoàn toàn tỉnh táo lại thì sẽ càng đau hơn.

Vì thế tôi mơ mơ màng màng tự hỏi mình bị thương ra sao, có bị hủy dung không?

Nếu thật sự như vậy thì tôi càng không muốn tỉnh lại nữa.

Cùng lúc đó, tôi còn phân tâm tự hỏi một chút, vào khoảnh khắc mất đi ý thức ấy, dường như tôi thấy cảnh tượng xoay tròn từng cảnh như đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại ở thời điểm Dư Thanh Dã đi ra khỏi hàng hiên.

Trong ánh sáng mờ ảo, cậu ấy thản nhiên bước vào tầm mắt của tôi, đường nét khuôn mặt ngược sáng nhưng vô cùng rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, giá trị nhan sắc có thể so sánh với ngôi sao nam trong phim Hong Kong.

Và cách đây không lâu, cậu ấy đứng dưới ngọn núi tuyết, nở nụ cười dịu dàng với tôi.

“Kim Kim.”

Dư Thanh Dã…

Tôi đột nhiên mở mắt ra, mắt đối mắt với người đang nắm chặt tay tôi.

Cậu ấy sửng sốt vài giây, ánh mắt bất động, sau đó siết chặt bàn tay, chặt tới mức tôi cảm thấy hơi đau.

“Dư Thanh Dã…” Tôi thử thăm dò gọi một tiếng, phát hiện tôi không yếu ớt hay khó chịu như trong tưởng tượng, tôi giơ tay sờ mặt theo bản năng, ngoại trừ mũi và cằm có dấu vết trầy da thì những nơi khác hình như không có vấn đề gì lớn, “Em… không bị hủy dung chứ?”

Dư Thanh Dã nghe vậy, vẻ mặt cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn một chút, lấy lại tinh thần từ cơn choáng váng, chậm rãi nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đúng lúc bác sĩ đi đến, sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt bà ấy rất vui vẻ, duỗi tay nâng cằm tôi lên, cẩn thận đánh giá miệng vết thương, “Cô gái, cháu có cảm thấy có chỗ nào đặc biệt đau không?”

Tôi cảm nhận dựa theo lời bà ấy nói, cũng hoạt động chân tay, lắc đầu, “Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ thu tay lại, vỗ vỗ bả vai Dư Thanh Dã bên cạnh, cảm khái nói, “May mà người yêu cháu giúp cháu chắn một phần động lực, lại được đưa đến kịp thời, nếu không thì không chỉ bị thương ngoài da thôi đâu.”

Dư Thanh Dã nghe vậy, hầu kết giật giật, vẻ mặt ẩn nhẫn.

Bây giờ tôi mới phát hiện từ chỗ hốc mắt đến trán của cậu ấy đỏ một mảng lớn, xương gò má bên phải hơi xanh, trên sống mũi cũng dán một miếng băng cá nhân quê mùa.

Nhưng mà vẫn đẹp, chỉ là không thong dong tự nhiên bằng trước đó mà trên mặt nhiều thêm một chút mệt mỏi và chật vật.

Nghe bác sĩ hỏi thăm tình hình của tôi xong, ánh mắt nôn nóng của cậu ấy dừng trên miệng vết thương của tôi.

Rõ ràng là có lòng tốt lo lắng, nhưng lại làm mặt lạnh, không nói một lời ngồi ở mép giường như tảng đá.

“Sau này chú ý nhiều hơn một chút, trượt tuyết rất nguy hiểm, cháu cũng xem như may mắn, có vài người bị gãy xương lúc ngã khi đi trượt tuyết đấy.”

Nghe thấy từ gãy xương, tôi nghĩ mà sợ theo bản năng, Dư Thanh Dã ở bên cạnh lập tức liếc nhìn vết bầm tím trên tay tôi, quai hàm bạnh ra, khuôn mặt góc cạnh lộ rõ vẻ lạnh lùng.

“Muốn tìm kiếm sự kích thích thì cũng phải biết lượng sức, biết chưa?” Sau khi bác sĩ nói xong lời này thì nhìn lướt qua hai chúng tôi, hất cằm về phía Dư Thanh Dã, “Người yêu cháu tốt lắm, lo lắng cho cháu mãi, lần sau đừng để người ta nhọc lòng như vậy nữa, biết chưa?”

“Cháu biết rồi.”

Đúng là không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Thật ra tôi vốn định giải thích một chút rằng đó không phải là người yêu của tôi, nhưng Dư Thanh Dã đã gật đầu nói cảm ơn.

Bác sĩ còn dặn dò vài câu chú ý nghỉ ngơi, sau đó đút tay vào túi áo rồi rời đi, đi đến cửa phòng bệnh còn có thể nghe thấy y tá của bà ấy khen tôi phúc lớn mạng lớn.

“Miệng vết thương của anh thế nào rồi, có vấn đề gì khác không? Có cần kiểm tra một chút không?”

Tôi duỗi tay chạm vào trán của Dư Thanh Dã theo bản năng, nhưng lại sợ chạm vào vết thương làm đau cậu ấy, thế là tay ngừng lại giữa không trung, trong lòng cũng không yên.

Sau khi cẩn thận quan sát cậu ấy mấy phút, tôi nhẹ giọng xin lỗi, “Em xin lỗi.”

Bình thường Dư Thanh Dã vẫn luôn bình tĩnh, lần trước luyện tập vì dùng sức quá mạnh nên cậu ấy bị trật khớp cổ tay, lúc bị trật khớp cậu ấy cũng không hề tỏ ra khó chịu, vậy mà giờ phút này sắc mặt lại rất xấu.

Đây vẫn là lần đầu tiên tôi cảm nhận được một thứ cảm xúc gọi là u ám trên người cậu ấy, sự tức giận và thứ gì đó khác bị đè nén trong đôi mắt tối đen.

Có lẽ là khó chịu hoặc là mất kiên nhẫn.

Sau khi tôi nói xin lỗi một lần nữa, cậu ấy trực tiếp quay mặt đi, ngón tay nắm chặt đầu gối, vì dùng sức quá mạnh nên các khớp ngón tay dần dần trở nên trắng bệch.

Bầu không khí trong phòng bệnh lạnh lẽo như trận bão tuyết đêm hôm trước.

Nhớ tới tiếng rống giận lúc trước của cậu ấy, tôi lập tức cảm thấy vô cùng chột dạ, ngượng ngùng rụt tay lại.

Đều do tôi quá đắc ý, quên mất lời cảnh cáo của cậu ấy, đi tới đường đua trung cấp, đã thế còn không biết tự lượng sức mình mà chắn xung lượng cho bé mập.

Vốn dĩ muốn trượt tuyết giỏi hơn để cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.

Kết quả là không chỉ bị thương mà còn làm liên lụy tới cậu ấy.

Cơn giận của Dư Thanh Dã còn lớn hơn tôi nghĩ nhiều, cậu ấy trưng ra khuôn mặt lạnh, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi.

“Hay là anh mắng em đi…”

Tôi tự thấy xấu hổ, giữ chặt tay cậu ấy, ngập ngừng nói, “Hay là anh đánh em mấy cái cho hết giận cũng được…”

Sau mấy giây do dự, tôi dũng cảm nói, “Trừ mặt ra thì anh muốn đánh chỗ nào cũng được.”

Dư Thanh Dã bị hành vi của tôi làm cho giật mình, lập tức rút tay về, dùng sức quệt chóp mũi, ánh mắt vô cùng sắc bén đâm thẳng về phía tôi như mũi dao, “Anh mắng em làm gì!”

Mấy giây sau, cậu ấy sửa lại lời tôi với khuôn mặt đỏ bừng, “Với cả, với cả cái gì mà đánh chỗ nào cũng được…”

Nói chuyện còn lắp bắp mà còn muốn giả vờ nghiêm túc.

“Vậy anh cứ hét vào mặt em mấy câu như vậy đi cho đỡ tức…”

Khi còn bé, chỉ cần tôi khiến người trong nhà tức giận thì sẽ lập tức xin lỗi.

Không giỏi cái gì, chỉ có xuống nước xin lỗi là nhanh không ai bằng.

“Anh không tức giận với em, cũng càng không thể đánh em!” Dư Thanh Dã sợ tôi kéo tay cậu ấy để “tự mình hại mình”, nhanh chóng khoanh hai tay trước ngực, đá văng ghế ra, đứng cách tôi khoảng hơn nửa mét mới mở miệng, “Em xem anh là loại người gì vậy?”

Vì tâm trạng quá kích động, cậu ấy nói xong câu đó còn ho khan hai tiếng.

“Vậy anh ngồi đây không nói lời nào, cũng không nhìn em…”

Rõ ràng là tức giận, lại còn không chịu thừa nhận.

Tôi nhìn sắc mặt vì tức giận mà phiếm hồng và đôi mắt sáng như đuốc của cậu ấy, không hiểu sao lại liên tưởng đến con cá nóc.

“Nhìn em?” Dư Thanh Dã hừ lạnh một tiếng, “Em đang trách anh vừa rồi không nhìn thấy em à?”

Thôi được rồi, cậu chủ Dư khó chịu lại online.

“Không phải, đúng là em… đúng là em cảm thấy có lỗi với anh, làm hại anh cũng bị thương.”

Dư Thanh Dã bị lời của tôi làm cho á khẩu, cau mày giải thích, “Anh chỉ bị trầy da một chút, em có biết vừa rồi em khiến người ta sợ hãi thế nào không? Người khác luyện tập hai, ba tháng mới dám đi lên đường đua trung cấp, vậy mà em mới học được một chút đã dám đi lên thể hiện kỹ năng, có phải em thật sự cảm thấy mình giỏi lắm đúng không?”

Cậu ấy tức giận, nói một câu dài mà cũng không thở gấp, sau khi nói xong thì buông tay ra, chống nạnh, nhìn tôi với vẻ mặt giận dữ.

“Em… Em xin lỗi, lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy… Với lại em thấy nhóc mập cũng đi lên, đã thế còn thành công, vậy nên em…”

“Thành công?!”

Những lời này thành công thổi to lửa giận của Dư Thanh Dã, cậu ấy nhíu mày, trong mắt như sắp bốc lửa, “Nó bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi? Nó không phân biệt được mức độ nguy hiểm, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi mà em cũng không phân biệt được à?”

Lửa giận nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng xả ra, Dư Thanh Dã còn đang lấy một đống ví dụ về những người bị thương khi trượt tuyết, tôi nghe mà tai ù ù, không nói lại được một câu.

Nhưng mà…

Tôi cũng rất đau, vô cùng hối hận.

Hơn nữa ý định ban đầu của tôi cũng chỉ là muốn chứng minh tôi cũng có thể tới gần cậu ấy thêm một chút, chỉ cần tôi không ngừng nỗ lực.

Kết quả lại trở thành trò cười.

Đúng là tự rước lấy nhục.

“Anh bảo em đừng lên, em còn muốn cản cậu bé kia lại, em có biết trong tình huống đó, cả em và nó đều rất nguy hiểm, hơn nữa tại sao vào lúc mấu chốt lại không sử dụng kỹ thuật phanh mà anh dạy cho em, đã thế còn ngốc nghếch nhào về phía trước!”

Dư Thanh Dã càng nói càng tức giận, đi đến trước mặt tôi, khom lưng nhìn tôi, sắc mặt trầm như nước, “Còn có… vì sao lại tránh anh?”

Tôi bị cậu ấy mắng một lúc lâu, vừa xấu hổ vừa tủi thân, hốc mắt cũng nóng lên.

Vừa tỉnh lại sau khi trở về từ cõi chết, kết quả cậu ấy chỉ tức giận với tôi.

Mặc dù đúng là nên tức giận, nhưng mà…

Tôi túm góc chăn, vừa chịu đựng cảm giác đau rát của vết thương, vừa cảm thấy mình chết chắc rồi, Dư Thanh Dã chắc chắn ghét tôi lắm rồi.

Từng câu từng chữ của cậu ấy đều như mũi dao đâm vào tim tôi, đau đớn qua đi chính là sự chết lặng.

Có lẽ bởi vì không nghe được đáp án của tôi nên Dư Thanh Dã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài.

Tôi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cậu ấy.

Dư Thanh Dã nhìn thấy tôi như vậy, cơn giận có dấu hiệu dịu đi một chút, đưa tay đỡ trán.

Khi cậu ấy suy nghĩ thường sẽ làm như vậy, nhưng đụng phải vết thương, thế là cậu ấy dừng lại.

Tôi càng cảm thấy áy náy hơn, hoảng loạn quay mặt đi chỗ khác.

Trong sự im lặng không thể chịu nổi, Dư Thanh Dã thỏa hiệp, cậu ấy lại ngồi xuống mép giường lần nữa, đưa tay chỉnh lại góc chăn lộn xộn của tôi, cụp mắt suy nghĩ, dường như đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Xin lỗi, vừa rồi anh kích động quá.”

“Nhưng mà, Kim Kim…” Cậu ấy cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, kìm nén nói, “Anh thật sự vô cùng sợ hãi, em có biết lúc anh nhìn thấy em đi lên đường đua trung cấp, gọi tên em, kết quả em không nghe lại còn đứng ở đó, anh lo lắng nhường nào không?”

“Với cả anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, an toàn là trên hết, em học trượt tuyết nhanh hơn người khác, nhưng không có nghĩa là khi em giỏi hơn người khác thì có thể tùy tiện mạo hiểm.”

Đúng là tôi không giỏi trượt tuyết, chí ít là không bằng Vương Nhược Doanh.

Nhớ lại âm thanh hâm mộ và thổn thức ở hai bên đường đua lúc cậu ấy và Vương Nhược Doanh cùng trượt tuyết, những cảnh tượng sặc sỡ lóa mắt ấy là thứ đồ xa xỉ mà tôi có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Hơn nữa lúc đó cũng không phải là tôi cố ý không nghe lời cậu ấy, chỉ là cảm thấy nếu như tôi tránh né thì cậu bé đó nhất định sẽ bị thương nặng.

“Trước khi anh đưa em tới đây đã liên tục đảm bảo với giáo sư Diêu rằng sẽ bảo vệ em an toàn, em cũng đã hứa với anh là sẽ chú ý an toàn, bây giờ em bị như vậy, anh biết giải thích thế nào với thầy ấy, chị anh hỏi đến thì anh biết nói thế nào đây?”

Dư Thanh Dã cau mày thở dài một hơi như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của mình.

Làm thế nào để giải thích với giáo sư và Cá Lớn đây.

Có lẽ tất cả sự quan tâm của cậu ấy đều xuất phát từ tinh thần trách nhiệm.

“Không cần giải thích với bất kỳ ai cả, là em tự cho mình là giỏi, tự đi lên đó, tự làm mình bị thương, chưa từng muốn anh phải chịu trách nhiệm.”

Tôi hít mũi, kìm lại dòng nước mắt sắp trào ra, không muốn nhìn Dư Thanh Dã nữa.

“Kỹ thuật của em không tốt, lại còn ngu ngốc, tự muốn làm anh hùng cứu người, đã thế còn làm liên lụy đến anh, đều là lỗi của em, dù sao từ trước đến giờ em vẫn luôn là người như vậy…”

Ngoại hình bình thường, tính cách bình thường, không có tài năng, ngoại trừ học hành hơn người ta một chút thì còn tự ti, mẫn cảm, mong manh dễ vỡ.

Trước mặt Dư Thanh Dã, tôi chỉ là một người bình thường.

Muốn tăng thêm hảo cảm nhưng lại biến khéo thành vụng.

Vừa dứt lời, cánh tay Dư Thanh Dã đặt trên vai tôi cứng đờ trong nháy mắt, cậu ấy yên lặng nhìn tôi, trầm giọng gằn từng chỗ, “Em đang nói gì vậy?”

“Em nói anh không cần lo lắng tới chuyện phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, bởi vì em cũng không cần anh chịu trách nhiệm! Nếu anh cảm thấy phiền phức thì có thể về trước một mình, em cũng không cần anh nhất định phải ở lại đây, lúc đó em cũng sẽ tránh né anh thôi, không muốn hại anh bị thương nữa!”

Sau khi dùng hết sức lực hét lên mấy lời này, cuối cùng nước mắt của tôi cũng rơi xuống, chảy qua vết thương khiến chúng đau rát như lửa đốt.

Trước đây tôi không giỏi cãi nhau với người ta, huống hồ lúc ở bên cạnh Dư Thanh Dã hầu hết thời gian tôi đều kiềm chế vì sợ rằng nếu thể hiện quá nhiều tình cảm thì sẽ khiến cậu ấy cảm thấy áp lực.

Sợ mình tự mình đa tình, sợ bị coi là thất thường.

Sau khi Dư Thanh Dã nhìn thấy tôi khóc, cậu ấy luống cuống buông tay ra, trên mặt có vẻ bối rối khó hiểu, buồn bực giải thích với giọng điệu ủ rũ, “Anh không có ý đó…”

Tôi căn bản không nghe thấy, tôi chỉ cảm thấy những lời vừa rồi của cậu ấy thật sự tổn thương người khác.

Rõ ràng tôi sợ cậu ấy bị thương, cố gắng tránh đi, đã thế vẫn làm liên lụy tới cậu ấy, sự áy náy và chán nản của tôi không hề ít hơn cậu ấy.

Cảm giác sợ hãi của tôi còn hơn cậu ấy nhiều.

Nhưng vì sao sau khi tôi tỉnh lại, cậu ấy không an ủi lấy một câu mà chỉ suy nghĩ xem nên giải thích với người khác thế nào.

Tôi vô cùng tủi thân, bây giờ sự tủi thân này cũng biến thành tự tôi chuốc lấy.

“Dư Thanh Dã, anh không cần chiều theo ý em, anh cũng không cần phải giữ lòng tự trọng của em giúp em, vốn dĩ đến Cáp Nhĩ Tân cũng không phải là vì anh, xảy ra chuyện, anh cũng không cần ôm hết trách nhiệm vào người mình.”

Người tức giận sẽ không biết lựa lời, thật ra tôi cũng không rõ sao mình lại nói mấy lời này, nhưng đúng là tôi cảm thấy khó chịu với sự dịu dàng như xa như gần của cậu ấy, cũng không thể yên tâm chấp nhận kiểu mập mờ không rõ ràng thế này.

“Anh chiều theo ý em bao giờ, trước khi em đến Cáp Nhĩ Tân cũng không nói với anh…”

Dư Thanh Dã cau mày, dùng ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ nhìn tôi, “Tưởng Kim, em cảm thấy những chuyện anh làm với em chỉ là để giữ gìn lòng tự trọng của em thôi à?”

“Em…”

Nói ra những lời như vậy là vì tôi luôn cảm thấy Dư Thanh Dã đối xử tốt với tôi phần lớn là vì tôi có quan hệ tốt với cl, vậy nên cậu ấy yêu ai yêu cả đường đi.

Dư Thanh Dã đứng dậy, sau đi qua đi lại mấy bước trong phòng bệnh, cậu ấy đứng trước cửa sổ, nhìn về cảnh tuyết trắng xóa ngoài kia.

Cậu ấy vẫn mặc bộ trang phục buổi sáng, nhưng đã mất đi tinh thần phấn chấn.

Nhìn bóng lưng của cậu ấy, tôi dần dần bình tĩnh hơn.

Cậu ấy từng nói có hảo cảm với tôi, nhưng vì sao tôi lại bất an như vậy?

Lúc tôi đang ảo não, cuối cùng Dư Thanh Dã quay đầu lại.

“Tưởng Kim, từ trước đến giờ anh không nghĩ tới em lại nghĩ như vậy về anh…” Giọng nói của cậu ấy lạnh băng, ánh mắt càng thêm lãnh đạm, “Nói thật, đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao em còn những nghi ngờ đó về anh.”

“Anh nói kỹ thuật của em vẫn chưa đủ tốt là vì lo lắng em sẽ bị thương, nhưng em nói em ngu ngốc, không cần anh chịu trách nhiệm, anh đối xử tốt với em, em nói em tự ti…”

Cách nhau một khoảng, Dư Thanh Dã đã lý trí hơn nhiều, cơn giận trước đó vơi đi, vẻ mặt và ngữ điệu đều rất bình tĩnh, “Em không tin tưởng anh như vậy, còn nói thích anh?”

Tôi á khẩu.

Tôi thích cậu ấy, nhưng lại không tin tình cảm của cậu ấy dành cho tôi cũng giống vậy.

“Em nói em tránh anh.” Dư Thanh Dã trầm ngâm gật đầu, “Đúng là em tránh anh, nếu như ngày đó ở nhà hàng anh không nhận ra em thì có phải em sẽ cứ thế mà rời đi hay không? Nếu như hôm nay anh không tiếp được em, có phải em sẽ cảm thấy em đã bảo vệ anh, đã làm được chuyện tốt hay không?”

“Không phải… Em không nghĩ như vậy…”

Tránh cậu ấy là vì không muốn cậu ấy bị thương, còn lần chạy trốn ở nhà hàng là vì bảo vệ cho bản thân tôi.

Tóm lại, tôi chưa bao giờ thật sự bộc lộ bản thân trước mặt cậu ấy.

Tôi đã quen cẩn thận từng li từng tí.

Có một điểm Dư Thanh Dã nói không sai, đúng là tôi tự ti.

Tôi không muốn kéo cậu ấy vào rắc rối, cũng không muốn bản thân gặp rắc rối.

Vậy nên tôi vừa chờ mong cậu ấy vừa kiềm chế cảm xúc của mình, dùng sự bình thản thận trọng để vạch ra khoảng cách rõ ràng.

Sau đó như con ếch ngồi dưới đáy giếng đánh giá tình cảm cậu ấy dành cho tôi từ những chi tiết khi hai chúng tôi chung đụng.

Với Dư Thanh Dã, tôi là con thiêu thân lao vào lửa, nhưng cũng tự mua dây buộc mình.

Cậu ấy dựa vào bệ cửa sổ, ngoài cửa kính là những bông tuyết bay lả tả.

Mái tóc ngắn của Dư Thanh Dã đối lập với khung cảnh nhợt nhạt, tôn lên cảm giác cô đơn của cậu ấy, cảm xúc nơi hai đầu lông mày lại càng thêm khó hiểu.

Dáng vẻ của Dư Thanh Dã bây giờ khiến tôi nhớ lại lúc cậu ấy vừa chia tay, có lần tôi nhìn thấy cậu ấy khi đi ngang qua thư viện.

Lúc đang băn khoăn không biết có nên chào hỏi hay không thì cậu ấy nghiêng đầu, nhìn thấy tôi.

Nhưng vì chột dạ, lại sợ cậu ấy thấy tôi nhiệt tình với cậu ấy quá nên tôi vội vàng bỏ chạy.

Sau đó, tôi lại nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ấy khi đứng dưới tàng cây.

Là cảm giác thất vọng khó nói thành lời.

Hẳn là cậu ấy đang cảm thấy thất vọng về tôi nhỉ?

“Kim Kim, anh thật sự không biết nên đối xử với em như thế nào…” Dư Thanh Dã chậm rãi giãn lông mày, cơ thể thả lỏng nhiều, trong giọng nói nhiều thêm mấy phần uể oải, “Từ trước đến nay anh chưa bao giờ xem thường em, càng không cảm thấy em ngốc, tự cho là thông minh, từ đầu đến cuối anh chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với em, chăm sóc cho em hết mức có thể…”

Nước mắt đọng lại nơi hốc mắt, tôi không biết  nên đáp lại lời cậu ấy thế nào bởi vì từ đầu tới cuối đều là tự tôi suy nghĩ những chuyện không cần thiết, cuối cùng còn trút hết tất cả cảm xúc tiêu cực lên đầu Dư Thanh Dã.

Tôi thích cậu ấy như ánh mặt trời, nhưng lại cảm thấy cậu ấy quá sáng ngời khiến tôi bị lu mờ, ảm đạm.

Dư Thanh Dã chậm rãi bước đến, rút khăn tay đưa cho tôi, động tác vẫn dịu dàng như cũ.

Khi tôi nhận lấy, chạm phải đầu ngón tay của cậu ấy, sau đó lấy dũng khí giữ cổ tay cậu ấy lại, nhưng lại có thể cảm nhận cậu ấy khựng lại rõ ràng.

Cậu ấy rũ mắt nhìn mấy giây, lặng lẽ thu tay lại, thể hiện sự xa lánh trong từng chi tiết.

“Anh không biết có phải hành vi trước đó của anh chưa rõ ràng khiến em hiểu lầm hay không.”

Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời, “Anh thích em…”

Tôi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu ấy, không cảm nhận được niềm vui sau khi được tỏ tình.

Dư Thanh Dã đưa tay vén những lọn tóc dính trên mi mắt cho tôi, đầu ngón tay của cậu ấy cũng bị thấm ướt, trở nên ấm áp.

“Nhưng Kim Kim à, nếu em chưa đủ yêu quý bản thân mình thì em cũng sẽ không tin tưởng rằng có người thật lòng quan tâm em.”

“Không phải là em tự ti, chỉ là em không tin anh mà thôi.”

Cuộc tranh chấp vừa rồi đã phá vỡ sự thận trọng thăm dò, mập mờ ngầm hiểu giữa chúng tôi, khiến chúng không còn là hơi nước nữa mà hoặc là hóa thành mưa, hoặc là tan thành mây khói.

Tỏ tình không đúng lúc chỉ khiến chúng tôi đều bị tổn thương.

Sau khi Dư Thanh Dã rời khỏi phòng bệnh, tôi trốn trong chăn, nhớ lại câu “Em chưa đủ yêu quý bản thân mình” kia.

Quả thật tôi không nghĩ ra mình có gì đáng để người khác thích.

Mẹ tôi là bác sĩ tâm lý, nghề nghiệp này khiến bà nhìn mọi chuyện một cách rõ ràng, từ nhỏ cũng dạy tôi bình thường mới là thực tế.

Bố tôi là giáo viên dạy Toán, giỏi tính toán cân nhắc, cảm thấy cuộc sống là phải có cơ sở hạ tầng, là người thì phải biết tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình.

Những lời này trước đây không sai, nhưng dường như lại nén ranh giới sự trưởng thành của tôi trong một cái khung.

Dần dần, tôi trở nên không có gì nổi bật, trở nên bảo thủ không chịu thay đổi, hạ thấp sự kỳ vọng của mình xuống, thu hẹp phạm vi hạnh phúc và ngầm chấp nhận biến bản thân thành một người bình thường.

Có thể sự xuất hiện của Dư Thanh Dã đã phá vỡ nhận thức của tôi.

Tôi vô cùng mong chờ một người như cậu ấy, hăng hái, không gò bó và dám thử bất cứ điều gì.

Giá trị quan của chúng tôi hoàn toàn khác nhau, nhưng tôi lại bị cậu ấy thu hút.

Nhưng liệu cậu ấy có thật sự bằng lòng bước vào thế giới của tôi không?

Về phần tại sao lại có suy nghĩ lo được lo mất với Dư Thanh Dã, chủ yếu là vì tôi cảm thấy mình không thua nổi.

Tôi thích cậu ấy, lại không muốn bị xem nhẹ, nói trắng ra thì như vậy đúng là có chút giả vờ thanh cao, quá lý tưởng về tình yêu.

Tôi cảm thấy mình vừa gặp đã yêu, tình cảm vô cùng trong sáng, đáng trân trọng, vừa gặp là như đã định là cả đời, vậy nên vẫn luôn cảm thấy cậu ấy chưa đủ hiểu tôi, cũng chưa đủ quan tâm đến tôi.

Tôi quá coi trọng cảm xúc của bản thân, đặt tất cả kỳ vọng lên Dư Thanh Dã và bắt đầu lùi bước khi có khoảng cách nhỏ.

Chẳng qua bây giờ tôi và Dư Thanh Dã đã làm ầm ĩ đến mức này, cũng không cần lo lắng về việc giữ hình tượng nữa.

Cùng lắm thì quên đi vậy.

Sau khi đưa ra quyết định này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ là vẫn cảm thấy nên nói lời xin lỗi với cậu ấy.

Nghĩ hoài nghĩ mãi lại ngủ quên mất.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có người đi vào, sau đó mép giường hơn lún xuống, bàn tay cũng ấm hơn.

Là Dư Thanh Dã.

Cậu ấy ngồi im một lúc lâu, dường như đang quan sát xem tôi có thật sự ngủ say hay không.

Sau đó cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi tôi rồi chuyển qua đôi mắt, dịu dàng vuốt nhẹ hồi lâu.

Lông mi bị cậu ấy làm ngứa, tôi cố gắng không mở mắt ra.

Trong lúc tôi căng thẳng không thôi, một hơi thở mềm mại phả vào mặt, nhẹ tựa lông hồng.

“Anh xin lỗi.”

Dư Thanh Dã nắm lấy đầu ngón tay tôi, nhẹ nhàng xin lỗi.

Tôi không thể nhịn được nữa, khẽ nhấc mí mắt, nheo mắt nhìn cậu ấy.

“Anh biết em tỉnh rồi.”

Được rồi, không nhịn được nữa.

Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy, phòng bệnh không bật đèn, cậu ấy ngồi như vậy, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng đôi mắt cậu ấy lại vô cùng rõ ràng.

Trước đó tôi muốn xin lỗi vì thái độ của mình không đúng, chẳng qua cậu ấy đã nói trước.

Tôi đành đề cập sau vậy.

Dư Thanh Dã hắng giọng một tiếng, “Vừa rồi anh quá hung dữ, xin lỗi em, chủ yếu là vì sốt ruột quá, em có thể tha thứ cho anh được không?”

Nói rồi cậu ấy xích lại gần, tôi có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của cậu ấy, cùng với ánh sáng nhu hòa trong đôi mắt.

Lúc rũ mắt xuống, cậu ấy thật sự rất giống một chú cún, dáng vẻ nũng nịu vừa vô tội vừa đáng thương.

“Thật ra mấy ngày nay anh vẫn luôn tự hỏi nên nói mấy lời này với em thế nào, nhưng anh lại cảm thấy nếu chỉ nói suông thì không có ý nghĩa, quan trọng là hành động.”

“Kết quả một câu chờ một chút kia của anh lại khiến em cảm thấy hiểu lầm, không phải anh muốn qua loa với em, mà là anh cảm thấy tình cảm của em vô cùng nghiêm túc nên anh cũng phải thể hiện tốt một chút, mấy lần yêu đương trước đó đều mơ hồ, lần này muốn tiến hành theo từng bước…”

Cậu ấy tự giác đan chặt tay tôi và tay cậu ấy với nhau, đuôi mắt nhếch lên một vòng cung dịu dàng, “Đây là lần đầu tiên anh theo đuổi con gái, kết quả lại bị hiểu nhầm thành như vậy…”

“Em…”

Dư Thanh Dã nhướng mày, “Em?”

“Không phải em cố ý mắng anh, em xin lỗi.”

Cậu ấy cười một tiếng, không để bụng, “Thật ra anh vẫn rất thích em như thế này, vô cùng chân thật, thật ra em không hề giỏi che giấu, tất cả cảm xúc đều thể hiện lên trên mặt, mỗi lần nhìn thấy em nghĩ đông nghĩ tây mà lại giả vờ như không thèm để ý thì anh lại cảm thấy thú vị, nhịn không được mà lại trêu chọc em…”

Nghiến răng nghiến lợi.

Dư Thanh Dã lập tức vuốt lông cho tôi, “Lần sau nếu em tức giận thì cứ nói ra như vậy là được, anh đảm bảo sẽ thay đổi.”

Tôi thậm chí còn lên tức giận lần sau nên tức giận thế nào rồi đấy.

Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái.

Dư Thanh Dã lại cười, “Kim Kim, em có cảm thấy mình có hơi…”

Dưới ánh mắt chất vấn của tôi, cậu ấy thản nhiên nói, “Hung dữ, còn có hơi làm mình làm mẩy.”

“…”

Tôi nâng cánh tay không bị thương lên vò tóc cậu ấy, “Em còn cảm thấy anh là con công đấy!”

Cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cậu ấy cười ha ha, cúi đầu mặc tôi giày xéo, đầu đinh nên hơi khó xử lý, tôi vò một lúc rồi ghét bỏ thu tay lại.

Tính cách này của Dư Thanh Dã thật giống chó Shiba.

Sau khi nói ra, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, Dư Thanh Dã nhẹ giọng hỏi tôi, “Vậy bây giờ chúng ta xem là đã làm hòa được chưa?”

Tôi còn chưa kịp đáp lại thì hai tay của cậu ấy đã áp vào mặt tôi, người cũng đứng dậy, vây tôi trong bóng dáng thuộc về cậu ấy.

“Anh có thể hỏi em một lần nữa được không?”

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy, tam quan đã chạy theo ngũ quan từ lâu, gật đầu.

“Có thể làm bạn gái của anh không?”

Lúc cậu ấy nói lời này, bàn tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc lòa xòa bên môi tôi, đầu ngón tay lướt qua khóe môi để lại cảm giác tê dại.

Tôi mím môi, vòng tay lên ôm cổ cậu ấy, kéo cậu ấy thấp xuống một chút, chóp mũi chạm vào chóp mũi, ánh mắt ôm lấy ánh mắt.

“Có thể.”