Người Tôi Thầm Mến

Chương 11: Mập mờ




Thanh Dã: [Anh về đến ký túc xá rồi, trước khi đi ngủ tốt nhất em nên uống thuốc cảm, bên này quá lạnh, đừng để bị cảm, ngày mai có tuyết rơi, mặc dày một chút.]

Chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ khiến người ta không thể không suy nghĩ mien man.

Nhìn đi, đều do sự dịu dàng và dung túng của cậu nên mới khiến tôi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tôi nhìn tin nhắn cậu ấy gửi tới, do dự một lúc lâu, chỉ gửi một chữ [Được] qua.

Bên kia cứ mãi hiện dòng chữ đối phương đang nhập tin nhắn, tôi cầm điện thoại chờ đợi trong chốc lát vẫn không nhận được hồi âm.

Thôi.

Tôi ném điện thoại sang một bên, đi rửa mặt trước.

Dư Thanh Dã thoạt nhìn thì thong dong tiêu sái nhưng kỳ thật lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận ở từng chi tiết nhỏ, giống như tối hôm nay, lúc thổ lộ tiếng lòng cũng không muốn cho tôi nhìn thấy rõ mặt cậu ấy.

Đúng là điển hình của chòm sao Song Tử, khiến người ta khó có thể nắm bắt.

Tôi rất ít khi nghiêm túc soi gương, bình thường là vì lười và luôn để mặt mộc, bây giờ nhìn vào người trong gương, thế mà tôi lại cảm thấy có chút xa lạ.

Bạn bè nói tôi có khuôn mặt trẻ con, nhìn bên ngoài giống như chỉ mười mấy tuổi, hóa ra chính vì nguyên nhân này nên những người bên cạnh đều quen chăm sóc tôi như trẻ con.

Tôi đạm nhiên bình  thường như không khí hay thực vật, cảm giác tồn tại không mạnh, không đáng để người ta nhớ kỹ, rất dễ quên tôi đi.

Dư Thanh Dã là người đầu tiên nói tôi là người đặc biệt.

So với những người yêu cũ của cậu ấy thì tôi vô cùng bình thường, cho dù tôi không xấu nhưng vẫn phải tự ti.

Tính cách lại càng bình thường hơn, lười biếng, không thích giao tiếp, sợ phiền phức, phần lớn thời gian đều nước chảy bèo trôi.

Ưu điểm duy nhất có lẽ chính là giỏi lắng nghe và thấu hiểu, về điểm này có lẽ là được di truyền từ mẹ tôi, bà là bác sĩ tâm lý, đáng tiếc không di truyền cho tôi tài ăn nói trôi chảy của bà.

Nhưng Dư Thanh Dã lại nói cậu ấy cảm nhận được rất nhiều sự ấm áp từ tôi.

Nói tôi rất tốt, thậm chí nói mình không xứng với tâm ý của tôi.

Tôi vốn cảm thấy cậu ấy đang lấy lui làm tiến mà từ chối tôi, nhưng nghĩ tới giọng điệu nghiêm túc khi đó của cậu ấy, tôi lại không nhịn được mà tin tưởng.

Nhưng mà muốn tôi chờ cậu ấy, thời hạn chờ đợi của một người đàn ông là bao lâu?

Dăm ba bữa, sáu  bảy năm, hay là cả nửa đời người?

Chỉ nghĩ ngợi trong giây lát, dường như quyền chủ động đã rơi vào tay tôi.

Tôi có thể lựa chọn chờ đợi, cũng có thể lựa chọn rời đi mà không thua thiệt gì.

Sự dịu dàng và trưởng thành của cậu ấy trong thời điểm này khiến người ta còn không tìm ra lý do để trách cứ.

Haiz, mặc dù bây giờ không tính là yêu thầm nhưng dây diều vẫn nằm trong tay cậu ấy.

Mặc dù quen biết đã lâu nhưng Dư Thanh Dã chưa từng làm chuyện gì tổn thương tôi, dù sao thì bản tính của cậu ấy đơn thuần thiện lương, chỉ là trên phương diện tình cảm hơn thờ ơ khiến người ta dễ thất vọng mà thôi.

Lời tỏ tình đột ngột đổi lấy một đáp án mơ hồ.

Loại cảm giác mơ hồ này thật khiến lòng người khó chịu.

Vừa rồi ở dưới lầu, lúc cậu ấy nói muốn tôi chờ cậu ấy xong, tôi nhất thời không nghĩ ra câu trả lời thích hợp nên kiếm cớ trốn vào khách sạn.

Rốt cuộc, tôi muốn hỏi thêm rất nhiều điều.

Ví dụ như cậu nói không có lòng hiếu kỳ với người yêu cũ, vậy với tôi cậu có không?

Nhưng có phải cậu đã nhìn ra tôi thích cậu từ sớm rồi không, như vậy sự dịu dàng của cậu là từ hai phía hay là cố ý dẫn dắt?

Cậu bận rộn như vậy, sao hôm nay lại cùng ăn cơm ở nhà hàng món Tây với Chương Già?

Có quá nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng tôi còn không có tư cách.

Tôi chán ghét những chuyện phiền phức, sau khi tỏ tình, tức là đoạn yêu thầm của tôi đã kết thúc, nếu như không có sau đó, vậy thì mấy vấn đề này sớm muộn gì cũng mất đi ý nghĩa.

Thật ra tình cảm từ một phía vốn dĩ chính là tự làm tự chịu.

Suy nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Khi trở lại giường, vừa mở điện thoại ra đã thấy hai cuộc gọi nhỡ đến từ cậu ấy và một tin nhắn thoại.

Mặt đối mặt còn không nói rõ được, gọi điện thoại lại càng không biết nói gì, sau khi tôi hít sâu vài hơi, click mở tin nhắn thoại.

[Kim Kim, anh biết em không tin những lời vừa rồi của anh, cho dù giải thích thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật là anh từng trải qua ba mối tình.]

Cậu ấy dừng lại một lát, âm lượng nhỏ đi vài phần, [Hơn nữa anh cũng không hối hận vì lựa chọn lúc đó, bởi vì anh không thích hối hận, cũng tuyệt đối không quay đầu lại.]

Không quay đầu lại, tôi có thể hiểu là cậu ấy đang nói tôi không cần so đo với người cũ không?

Quen biết nhau lâu như vậy, tôi cảm thấy cái nhìn về tình cảm của Dư Thanh Dã rất mâu thuẫn, cũng rất lý trí, nhưng lại khát vọng sự nhiệt tình thuần túy.

Không từ chối bất kỳ ai nhưng đồng thời cũng đóng chặt trái tim mình.

Không giống với tôi, tôi là một người thà thiếu chứ không ẩu, nếu không thích thì tuyệt đối không tạm chấp nhận.

Nhưng sau khi gặp được cậu ấy,tôi cũng đang không ngừng thay đổi, Cá Lớn từng nói, tình cảm cần đến từ hai phía, cái gọi là trời sinh một đôi chẳng qua là có chuẩn bị từ lâu.

Trong thời đại thay đổi thất thường này, rất khó có được chân tình, có thể gặp được người mình thích đã rất may mắn.

[Nhưng anh vẫn có chút hi vọng rằng em sẽ tin tưởng anh, với anh mà nói, em thật sự rất đặc biệt, em mang đến cho anh rất nhiều niềm vui, ở trước mặt em, anh cảm thấy tự do, cảm ơn em đã cho anh thật nhiều tình cảm.]

Tôi có hơi không dám click mở tin nhắn thứ ba, không phải là cậu ấy vẫn muốn phát thẻ người tốt đấy chứ?

Thôi, cùng lắm thì sau này giả vờ làm người xa lạ.

Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, lúc tôi đang định click mở tin nhắn thoại thứ ba thì cậu ấy gọi video đến.

Bỗng nhiên không kịp đề phòng!

Tôi vốn định từ chối nhưng lại ấn nhầm thành nhận cuộc gọi.

Ảo não dùng lực đánh vào tay mấy cái.

Sao mày lại nhanh tay như vậy chứ, lúc săn sale 11-11 cũng không thấy mày nhanh nhẹn như vậy.

Đang bận chê bai bản thân, tôi quên mất Dư Thanh Dã còn ở đầu bên kia.

Không thể không nói, camera của iPhone rất bao dung trai đẹp, khuôn mặt trên màn hình đẹp trai không thua gì ngôi sao nổi tiếng.

Nhất là khi cậu ấy ở rất gần camera, tất cả đường nét khuôn mặt đều đập vào mắt tôi, dường như còn thân mật hơn lúc mặt đối mặt.

Tròng mắt đen nhánh của cậu ấy chứa đầy ý cười, độ cong của cánh môi cũng hết sức dịu dàng.

“Bỗng nhiên gọi cho em, có phải hơi đường đột rồi không?”

Dư Thanh Dã nhướng mày, đôi mắt lộ ra vẻ hiền lành vô hại.

Giống như một con cáo đang giấu đuôi để làm Samoyed.

Tôi tự nhận không dám dùng camera thường, tránh né tầm mắt cậu ấy theo bản năng, cúi đầu nhìn họa tiết trên cái cốc, “Không sao… À, anh có chuyện gì sao?”

Cậu ấy trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, “Em có thể nhìn anh được không?”

Bàn tay đang cầm chăn bông bỗng nắm chặt, trái tim như đắm chìm trong biển bông.

“Vừa rồi không phải anh không cho em quay đầu lại hay sao?”

Tôi đặt điện thoại ra xa một chút, chậm rãi để lộ khuôn mặt, đối diện với đôi mắt cười của cậu ấy.

Có lẽ cậu ấy vừa tắm rửa xong, tóc ngắn ẩm ướt, hai bên thái dương đen nhánh đọng mấy giọt nước nhỏ, rũ xuống mí mắt làm ướt lông mi.

Có lẽ là vì bóng bàn cũng được xem như là môn thể thao trong nhà, huống hồn người Giang Nam có làn da trắng bẩm sinh, giờ phút này Dư Thanh Dã bớt đi sự mạnh mẽ thường ngày mà thêm vào đó là cảm giác ấm áp như ngọc.

Nhất là đôi mắt, sáng ngời trong veo giống hồ nước khiến người ta sa vào.

“Kim Kim…” Cậu ấy bỗng sờ sờ mũi, giọng nói trầm khàn: “Thôi, em đừng nhìn.”

“Vì sao?”

Tay cậu ấy đung đưa một chút, camera dịch xa ra một chút, tôi thấy cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, không chút khách khí để lộ vẻ lười biếng.

Người khác mặc vào thì thành đồ cho người già, cậu ấy mặc vào lại là bùng nổ hormone phái mạnh, cơ bắp trên cánh tay lộ ra ngoài vừa săn chắc vừa cân đối.

“Anh sẽ ngại.” Nói rồi cậu ấy quay mặt đi, vành tai đỏ bừng.

Tôi bỗng ý thức được tôi cũng mặc áo ngủ, hai chúng tôi còn đều đang ở trên giường.

Tiến độ này có phải nhanh quá rồi không?

Tôi chỉnh ánh đèn tối đi để che bớt màu đỏ trên mặt mình, làm ra vẻ đứng đắn hắng hắng giọng, “Anh có việc gì thì cứ nói thẳng đi, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, không nói cho rõ ràng thì khó xử lắm.”

“Ừm…” Dư Thanh Dã lấy khăn lông lau lau tóc, đôi mắt lóe lên, “Em đã nghe xong tin nhắn thoại chưa?”

“Chưa kịp nghe xong.”

“Ồ…”

Tôi thật sự không nhịn được, “Anh là Dư Thanh Dã ư?”

Sao tôi cảm thấy từ sau khi tỏ tình, cậu ấy bắt đầu có chút không được bình thường, sự bình tĩnh và trưởng thành thường ngày đi đâu cả rồi?

Còn tôi trước đây lúc nào cũng cẩn thận rụt rè, bây giờ lại thản nhiên.

Nghĩ kỹ lại thì từ khi gặp nhau ngày hôm nay, cậu ấy vẫn luôn muốn nói lại thôi.

“Đương nhiên là anh rồi.” Cậu ấy nghiêng đầu liếc tôi một cái, “Chỉ là vừa rồi anh vẫn chưa nói dứt lời, chủ yếu là muốn nói với em, anh… không từ chối em.”

Ừm, nhưng cũng không đồng ý.

Tôi muốn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt lại khó nén nổi sự mất mát.

“Tại sao em lại thích anh?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.

Lý do có thể nói ra có lẽ cũng không khác những nữ sinh thích cậu ấy trước đây.

Vậy nên tình cảm của tôi chẳng có gì đặc biệt.

“Anh cũng thích em, nhưng trước mắt vẫn là có hảo cảm nhiều hơn.”

Dư Thanh Dã hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Trước đây em từng nói tình cảm ngang nhau mới bình đẳng, nếu là trước đây có lẽ anh sẽ lựa chọn trực tiếp ở bên em, nhưng mà… em sẽ đồng ý chứ?”

Tôi nhìn vào đôi mắt cậu ấy, bắt gặp được sự dò hỏi và cảm xúc bất an.

Bất an.

Đây là vấn đề lớn nhất giữa tôi và cậu ấy.

Dư Thanh Dã không thể cho tôi cảm giác an toàn.

Thật ra tôi cũng chưa từng suy nghĩ một cách nghiêm túc xem nếu thật sự ở bên cậu ấy thì sẽ như thế nào, trước đây là không dám nghĩ đến, còn bây giờ là cảm thấy suy nghĩ cũng tràn ngập biến số.

Hiểu biết giữa chúng tôi chưa sâu, có lẽ chúng tôi có hảo cảm với nhau, có lẽ đối phương là sự tồn tại đặc biệt.

Nhưng hảo cảm không phải tình cảm lâu dài, người đặc biệt cũng không phải là người duy nhất.

Tôi biết rất ít về người yêu cũ và quá khứ của cậu ấy, chính tôi cũng chưa hoàn toàn mở lòng với cậu ấy.

Nếu đến với nhau mà lúc nào cũng lo được lo mất, tôi thà rằng chưa bao giờ xảy ra.

“Kim Kim, anh hi vọng em chờ anh là vì muốn tìm hiểu nhiều thêm về em, cũng là cho em nhiều thời gian để quyết định xem có nên lựa chọn anh hay không.”

“Em…”

Đương nhiên tôi muốn ở bên cậu ấy, nhưng đúng thật là không thể bỏ qua những điều cậu ấy băn khoăn.

Dư Thanh Dã nói xong những lời này, rõ ràng cảm xúc thả lỏng hơn rất nhiều, cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, chờ đợi đáp án.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, não tôi như bế tắc.

Một lúc lâu sau, Dư Thanh Dã ướm hỏi: “Hay là… Nếu em muốn, chúng ta có thể hẹn hò thử trước xem sao?”

“Không cần!” Tôi từ chối mà không cần suy nghĩ.

Cậu ấy ngẩn ra, có chút xấu hổ nâng tay che hơn nửa khuôn mặt, che giấu vẻ mặt của mình.

“Nói như vậy thì tôi và những người cũ kia của cậu không có gì khác nhau cả, theo như cậu nói, cứ từ từ tiến tới đi.”

Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, “Dư Thanh Dã, cảm ơn anh.”

Cậu ấy chậm rãi bỏ tay xuống, nâng mắt đối diện với tầm mắt của tôi, lộ ra nụ cười tươi sáng, “Cũng cảm ơn em.”

Đoạn tình cảm này cũng coi như duy trì được một sự cân bằng kỳ diệu.

Sau khi cúp điện thoại, trái tim tôi ấm áp, bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã đi được bước đầu tiên.

Thật ra việc bị từ chối nằm trong dự kiến, nhưng nếu vẫn luôn rụt rè, cuối cùng có lẽ chỉ còn lại tiếc nuối.

Trước khi ngủ, tôi lướt xem album ảnh rồi gửi cảnh tuyết tuyệt đẹp vào nhóm chat phòng ký túc xá, hai người bạn khác hâm mộ xong thì chụp cho tôi bức ảnh thư viện đông kín người.

Áp lực và việc học tập của nghiên cứu sinh đúng là như hình với bóng.

Hiệu quả cách âm của khách sạn ở mức trung bình, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng giáo viên hướng dẫn đang xem thời sự tiếng Nhật.

Dù sao cũng không ngủ được, tôi dựa vào thành giường dịch mấy trang tiếng Nhật.

Đúng là một ngày mãn nguyện.



Ngày hôm sau, tôi dậy sớm đi theo giáo viên hướng dẫn giúp tác giả người Nhật sắp xếp triển lãm sách, buổi thi đấu của Dư Thanh Dã diễn ra vào buổi chiều.

Buổi trưa cậu ấy gọi hỏi xem tôi có thể tới hay không.

Sau khi giáo viên hướng dẫn nghe nói cậu ấy tham gia giải đấu bóng bàn thì nhanh chóng quyết định đi cổ vũ cho cậu ấy, “Đây chính là nhân vật vẻ vang của trường chúng ta đấy!”

Tác giả người Nhật còn khoa trương hơn, mua một bó hoa tươi thật lớn, nhờ tôi mang đi để thể hiện thành ý.

Vì thế buổi chiều, tôi ôm bó hoa tươi tới Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân xem Dư Thanh Dã thi đấu với ông trẻ.

Không ngờ vừa đi đến cổng trường thì chúng tôi đã bị bảo vệ ngăn lại.

“Không có thẻ vào cửa hoặc thư mời thì không được vào.”

Dù sao cũng là trường học danh giá, ý thức phòng bị rất mạnh mẽ.

“À, chúng tôi…”

Lúc giáo viên hướng dẫn của tôi đang suy nghĩ lý do, “Bíp” một tiếng, cửa điện tử mở ra, một giọng nói đẹp đẽ vang lên sau tai tôi.

Tôi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt phượng tinh xảo của Chương Già, cô ấy cũng nhìn thoáng qua tôi, nhàn nhạt giải thích với bảo vệ, “Bọn họ tới để xem thi đấu.”

Giải đấu bóng bàn lần này được tổ chức rất hoành tráng, trước cổng trường bày các loại poster, Chương Già còn xinh đẹp tới mức làm ánh mắt người nhìn sáng ngời.

Bảo vệ liên tục gật đầu, “Được thôi!”

“Cảm ơn.”

Dường như Chương Già không nghe thấy lời cảm ơn của tôi, lập tức đi về phía trước.

“Kim Kim!”

Bóng dáng của Dư Thanh Dã bỗng xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Bước chân của Chương Già khựng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua bó hoa trong tay tôi, vẻ mặt phức tạp.

————–

Editor: Thật sự là lần đầu làm niên hạ nên em cũng không biết nên xưng hô thế nào cho hợp lý. Nếu mọi người thấy đến đây vẫn chưa thích hợp để đổi xưng hô thành anh – em thì cmt cho em biết để em sửa nha. Em cảm ơn mọi người.