Người Tình Trí Mạng

Chương 615: Khiến anh sợ hãi




Xong ba tuần rượu, Tưởng Ly liền dựa vào lòng Lục Đông Thâm, hai người cùng ngả vào chiếc ghế nằm rộng lớn, ngắm nhìn bầu trời qua cửa kính trong suốt. Màn đêm trong vắt, trời sao giăng đầy, ánh trăng thì cực kỳ sáng.

"Lúc nhỏ, em luôn có cảm giác trăng Trung thu to đến mức như ở ngay trước mắt, thế nên lúc nào cũng nghĩ cách bắt lấy." Tưởng Ly vươn tay, túm về phía ánh trăng: "Em leo lên nóc nhà, hoặc bò lên ngọn cây cao nhất chỉ để chạm tới ánh trăng, rõ ràng là gần như thế nhưng lại không chạm tới được."

Cô buông tay xuống, cười thành tiếng: "Đông Thâm, em nói cho anh nghe, hồi nhỏ em làm rất nhiều chuyện buồn cười. Em đào một cái hố thật to trong sân nhà, chỉ muốn xem xem dưới đó có vương quốc ngầm nào không. Lúc tuyết rơi, em đào một cái động tuyết, muốn học cách sống của người Eskimos, kết quả là lạnh gần chết cóng. Mẹ nuôi của em nói em đầu thai nhầm rồi, đáng lẽ phải là con trai mới đúng."

Lục Đông Thâm ôm chặt lấy cô, nghe cô kể chuyện lúc nhỏ mà lòng mềm nhũn: "Có thể tưởng tượng ra được."

Tưởng Ly quay đầu nhìn anh: "Còn anh thì sao? Có từng làm chuyện gì rất nực cười không?"

Lục Đông Thâm nghĩ mãi một lúc lâu: "Chắc là có chứ."

"Thế nào gọi là "chắc là"?" Tưởng Ly nhìn gương mặt anh chăm chú, có vẻ hứng thú.

Lục Đông Thâm cười: "Hồi còn rất nhỏ, lần đầu tiên ăn bánh ú, lúc đó anh không biết phải ăn thế nào, nên ăn cả vỏ luôn, một thứ vốn rất dính cộng thêm vỏ ngoài hại anh ốm suốt mấy ngày. Kể từ ngày đó, cứ nhìn thấy bánh ú là anh sợ hãi. Kể cả sau này khi đã biết bánh ú phải ăn ra sao, anh vẫn có chút bóng ma tâm lý. Chuyện này, có buồn cười không?"

Tưởng Ly hơi nhỏm người dậy, quay đầu nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng, giống như hở lỗ khí vậy, cười không ngừng nghỉ, cuối cùng gần như bò rạp ra lòng anh mà cười.

"Ông trời ơi, Lục Đông Thâm... Anh đúng thật là..."

Lục Đông Thâm biết ngay sẽ như vậy mà!

Tưởng Ly vẫn còn nằm trong lòng anh cười không khép được miệng lại, sau đó hai tay ôm lấy mặt anh, xoay qua xoay lại: "Tiểu Tiểu Thâm, sao anh lại đáng yêu đến vậy chứ? Không biết cách ăn bánh ú sao không đi hỏi người khác? Chắc từ nhỏ anh đã thích làm ông cụ non nên mới ngại đi hỏi người khác chứ gì..."

Lục Đông Thâm nhìn cô, mặc cho cô xoay mặt mình như trống bỏi. Đợi tới lúc khó khăn lắm cô mới dừng lại, anh cố tình đẩy cô ra: "Đứng dậy, tránh xa anh ra chút."

"Còn lâu." Tưởng Ly càng ôm chặt cổ anh: "Em dính vào anh cho chết."

Lục Đông Thâm không nhịn được cười.

Trên đời này sao lại có một cô nhóc khiến người ta yêu quý như vậy chứ?

Đêm Trung thu tĩnh mịch.

Mùi rượu lan tỏa.

Từ trên xuống dưới trong biệt thự không ai tới quấy rầy.

Lục Đông Thâm ôm Tưởng Ly trong lòng, bỗng nhiên ý thức được từ lúc trở về Lục Môn tới giờ, anh và cô dường như có rất ít những khoảnh khắc yên tĩnh như thế này. Ngày nào anh cũng phải chiến đấu, giống như một con sói cô độc đi trong rừng rậm, không dám lơ là một phút giây.

Tết Trung thu, trăng Trung thu, nhà nhà đoàn viên.

Trong cuộc đời anh, thứ gọi là đoàn viên chẳng qua chỉ là một từ trong sách, hoặc chẳng qua chỉ là một bữa cơm gia đình. Anh đi học nơi xứ người, bố mẹ bận rộn đủ việc, những dịp cả gia đình có thể ngồi xuống ăn cơm với nhau cực kỳ hiếm hoi.

Gặp được Tưởng Ly, anh mới cảm nhận được ý nghĩa thật sự của hai chữ "đoàn viên".

Lục Đông Thâm nhìn lên vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, bất giác nhớ tới giờ này năm ngoái. Lúc đó mẹ vẫn còn, mẹ nói: Tết Trung thu à, hình như đã rất nhiều năm rồi không ngồi xuống yên bình ngắm trăng rồi.

Lòng Lục Đông Thâm hơi nghẹn lại.

Tưởng Ly đặt chiếc ghế thấp bên cạnh ghế nằm, cầm một bình rượu tới, rót hai cốc rượu, một trong hai cốc đưa cho Lục Đông Thâm. Anh đón lấy, nhấp một ngụm.

Cô ngồi dưới thảm, quá nửa người ngả xuống chân Lục Đông Thâm, khẽ nói: "Còn nhớ tết Trung thu năm ngoái, hai chúng ta mặc bộ đồ đôi màu hoa hồng đi dạo siêu thị, chớp mắt đã tới Trung thu năm nay rồi."

Lục Đông Thâm một tay cầm cốc, một tay khẽ xoa đầu cô, không nói gì.

Tưởng Ly uống cạn rượu trong cốc, tiếp tục nói: "Còn nữa, giờ này năm ngoái mẹ của chúng ta tới tìm em nói chuyện. Bà nói thật ra anh thích nhất là về với nơi sơn thủy hữu tình, cực kỳ căm ghét tranh đấu thương trường. Nhưng có thể làm sao? Kể từ giây phút sinh ra trong Lục Môn, số phận của anh đã được quyết định."

Ánh mắt Lục Đông Thâm dừng lại ở nơi sâu nhất trong vườn hoa, nơi đó chỉ có thứ ánh sáng lập lòe như đom đóm, là bóng hắt ra từ ngọn đèn bích sa. Đêm đoàn viên, nhớ về người thân. Người bên ngoài mỗi khi đánh giá về anh đều gắn theo bốn chữ "lòng dạ sát đá". Đã từng có lúc anh cũng tự nghĩ mình như vậy.

Nhưng hôm nay, anh cảm giác trái tim mình cũng biết đau, cảm xúc cũng có lúc hụt hẫng. Mẹ nói không sai, thật ra đối với chuyện tranh đấu nhân tính, anh cực kỳ căm ghét. Đây chính là một vũng nước chết tanh hôi, bản thân lại buộc phải như một con ruồi bay vòng vòng trong đó.

Tưởng Ly khẽ thở dài.

Khi đó Tần Tô nói: Cô Hạ, nó có thể yêu một người con gái, nhưng không thể yêu một cô gái theo kiểu bị ma nhập, bất chấp tất cả như vậy. Hơn nữa còn là một bậc thầy mùi hương. Bởi vì cô không những có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của nó mà còn kiểm soát được nhiều thứ khác. Chỉ cần cô muốn, cô vừa có thể giúp nó, vừa có thể hại nó.

"Lúc trước, mẹ chúng ta từng đòi hỏi em một sự bảo đảm, một sự bảo đảm khiến bà tuyệt đối tin tưởng."

Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô. Anh biết chuyện này, sau này cô đã kể cho anh nghe. Lúc đó anh một lòng nghĩ cô rất có thể vì những lời của mẹ mà rời xa anh, nhưng anh bị cô cười chê một phen, nói tư tưởng của anh còn không giác ngộ bằng mẹ anh.

Hôm nay cô nhắc lại câu này, có lẽ tình hình khi đó không đơn giản như vậy.

Tưởng Ly nhẹ nhàng ngồi dậy, mặt đối mặt với anh: "Em đã cho mẹ chúng ta một sự bảo đảm, liên quan đến bí mật lông đào có thể hủy hoại em. Bà yêu anh như sinh mệnh, em có thể hiểu, chỉ khi em giao sinh mệnh của mình ra, bà mới yên lòng."

Lục Đông Thâm sững người, rất lâu sau mới phản ứng lại, ngồi thẳng dậy: "Bé con, em..."

"Lục Đông Thâm." Tưởng Ly ngắt lời anh: "Đây chính là cách em yêu anh. Trong chuyện tình cảm của chúng ta, em không muốn giấu giấu giếm giếm, ở bên nhau được ngày nào thì vui vẻ ngày ấy. Em yêu anh, thích anh, tức là sẽ trao cho anh tất cả những điều tốt đẹp, để anh được cười, được hạnh phúc. Em nghĩ, anh cũng muốn như vậy, phải không?"

"Phải." Lục Đông Thâm đau lòng kéo cô lại gần, cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Nhưng đó đều là việc người đàn ông phải làm."

"Nam nữ có gì khác biệt? Tình yêu không phải là thứ một bên hy sinh còn một bên nhận về. Yêu một người, làm việc gì cũng đều là tự nguyện, không phải sao?" Tưởng Ly kéo tay anh qua, đan tay mình vào tay anh: "Đông Thâm, anh là người đàn ông em yêu. Em không muốn thấy anh mệt mỏi như vậy. Anh nên tin tưởng em, có những chuyện chỉ có em mới có thể chia sẻ với anh."

Ngón tay Lục Đông Thâm hơi cứng lại, anh nhìn cô: "Em định nói gì?"

Tưởng Ly nắm chặt lấy những ngón tay cứng đờ của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy cảnh giác của anh: "Đông Thâm, Huyền thạch là nguyên liệu quan trọng nhất, không thể thay thế, em phải tìm ra."

"Không được." Lục Đông Thâm lập tức bác bỏ: "Em đừng hòng nghĩ tới."

Anh biết ngay cô chưa từ bỏ, những dịu dàng mấy ngày vừa rồi chỉ là vì hôm nay sẽ lật bài sao? Trong lòng anh dâng lên sự khó chịu, nhưng không hiểu vì sao, ngoài khó chịu ra, anh còn có một linh cảm không thể kiểm soát, linh cảm này khiến anh sợ hãi.

~Hết chương 615~