Người Tình Trí Mạng

Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời




Nơi đây xa hoa trụy lạc, múa hát vui đùa, tiếng oanh yến thầm thì bên tai, hương phấn son thoảng qua đầu mũi, đây mới thật sự là thứ lung lạc lòng người, nhất là những người đàn ông.

Khu vui chơi giải trí Thiên Hà nằm tại quận Xuyên Dương của thành phố Thương Lăng, khác hẳn với quận Quan Dương. Quận Quan Dương thuộc địa bàn thương nghiệp được khai phá sau này cũng là khu vực có tương lai phát triển thương mại sầm uất được chính quyền thành phố quan tâm hỗ trợ nhất. Quận Xuyên Dương thì đa phần tập trung nhiều người dân bản địa, là địa bàn đầu tiên có nền kinh tế đi lên tại Thương Lăng, về sau trải qua các điều kiện quy hoạch, tại đây xây dựng một khu công viên đất ẩm rộng lớn và rất nhiều vành đai xanh, mức độ sầm uất không hề suy giảm.

Hai quận nằm sát cạnh nhau, hình thành nên cục diện vừa gắn liền với nhau lại vừa cạnh tranh lẫn nhau. Điều thú vị nhất phải kể đến con đường lịch sử văn hóa Tô Hà nằm vắt ngang cả hai quận. Con đường Tô Hà xưa nay vẫn luôn là biểu tượng cho thành phố Thương Lăng. Thế nên ban đầu phần địa giới hành chính chia tách hai quận gây nên không ít tranh chấp. Cuối cùng phần phía Đông của con đường Tô Hà thuộc địa bàn quận Quan Dương, phần phía Tây nằm trong quận Xuyên Dương.

Khách sạn Skyline và trung tâm thương mại Skyline của Lục Đông Thâm tọa lạc trên con đường Tô Hà, quy mô rộng lớn phủ gần như hết cả quận Quan Dương. Còn khu vui chơi giải trí Thiên Hà là địa bàn của Đàm Diệu Minh, cũng là tụ điểm vui chơi hàng đầu tại thành phố Thương Lăng. Có những club, quán rượu hạng sang chỉ dành cho các vị quan quyền, những gia đình dòng dõi quý tộc. Cũng có những quán karaoke, quán rượu, sàn game rộng lớn để dân thường tới giải trí mỗi ngày, và còn có cả những sòng bạc ngầm mà ai ai cũng nghe nói nhưng không phải người nào cũng được đặt chân vào.

Thế nên, khi Skyline đặt chân tới Thương Lăng, người trong thành phố đã trêu đùa rằng, tại Thương Lăng có một cuộc chiến tranh chữ “Thiên”, ý chỉ Skyline (Thiên Tế) nằm tại quận Quan Dương và Thiên Hà nằm tại quận Xuyên Dương. Tuy rằng phạm vi kinh doanh có sự khác biệt, nhưng đều chiếm cứ một quy mô không hề nhỏ trong hai quận quan trọng của thành phố, không thể không khiến người dân suy nghĩ xa xôi.

Nhưng người ngoài chỉ thích trò vui, còn người trong cuộc mới thực sự chú ý tới cách thức. Dã tâm của Đàm Diệu Minh dĩ nhiên không cần phải nói. Tạm thời chưa nói tới những sản nghiệp anh giành được ở các tỉnh lân cận khác. Chỉ riêng ở Thương Lăng, ngoài việc có địa bàn hoạt động tại Xuyên Dương ra, các quận huyện khác anh cũng chen chân không ít phần đất. Mấy năm nay chưa ai giành giật được miếng thịt nào trong bát cơm của Đàm Diệu Minh, đây cũng là lý do vì sao anh có thể trở thành dân anh chị tại đất Thương Lăng. Nhưng Skyline bước tới với khí thế hùng dũng, giật được thầu của chính phủ trên con đường Tô Hà bằng một tốc độ không tưởng. Kể từ ngày đó, khách sạn Skyline “đạp đất đứng lên”, theo ngay sau là trung tâm thương mại Skyline và các khu siêu thị lớn khác.

Bây giờ, mọi người cũng đều đã rõ dã tâm của Skyline. Con đường Tô Hà chỉ chiếm cứ được một góc nhỏ của quận Quan Dương, đây nào có phải mục đích của họ? Thứ mà tập đoàn Skyline cần chính là quy hoạch phát triển của cả con đường Tô Hà, rồi sau đó lấy nó làm trung tâm, phát triển tiếp ra bốn hướng xung quanh. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tập đoàn Lục Môn đằng sau lưng Skyline không những muốn nuốt trọn Quan Dương mà còn cả Xuyên Dương và nhiều quận nội thành khác.

Hành động này chính là đang xâm chiếm địa bàn của Đàm Diệu Minh.

Hai hổ giành nhau, một bên là Thái tử gia đang có tiền đồ rộng mở nhất Lục Môn, một bên là dân anh chị đã chiếm giữ Thương Lăng bao nhiêu năm. Hai người đàn ông một chín một mười, dĩ nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.



Khi Thai Tử Tân tới Thiên Hà, sắc trời đã tối rồi. Khu này càng về đêm lại càng náo nhiệt, bây giờ vẫn còn khá yên ắng, đèn đường trên đầu vẫn còn chưa bật lên. Nghe tài xế nói, khi về đêm, đèn đường ở Thiên Hà còn rực sáng hơn cả trời sao, đẹp đến mức người ta khó mà quên được.

Nhưng Thai Tử Tân biết, thứ khiến người lưu luyến vấn vương nào có phải ánh đèn mười dặm? Nơi đây xa hoa trụy lạc, múa hát vui đùa, tiếng oanh yến thầm thì bên tai, hương phấn son thoảng qua đầu mũi, đây mới thật sự là thứ lung lạc lòng người, nhất là những người đàn ông.

Xe có chỗ đỗ cố định, bước vào Thiên Hà là sẽ tới với club Hoàng Thiên danh nổi như cồn. Đám vệ sỹ bên cạnh Thai Tử Tân bị chặn lại, lý do là vì Hoàng Thiên trước mắt đang sửa chữa, không tiện để cho nhiều người vào như vậy. Tần Dịch không vui. Thai Tử Tân ngược lại vẫn rất bình tĩnh, cố ý nói lớn tiếng: “Đàm gia đã biết kiểu gì tôi cũng tới, sao còn cố tình làm khó tôi vậy? Tất cả những người khác sẽ ở lại đây, Tần Dịch đi theo tôi là được rồi”.

Lý do Hoàng Thiên sửa sang vốn dĩ chỉ là một cái cớ, sau khi đặt chân vào club, Thai Tử Tân đã nhận ra điều này. Quy mô đập vào mắt và cách thức trang trí đều đạt tới tầm quốc tế, làm gì có bóng dáng người nào sửa sang? Nghe nói những người tới đây bét nhất cũng phải rút ví một triệu*, mà đó cũng chỉ là cái giá để mua được tư cách đi vào thôi. Nếu xét về ăn chơi đập phá, một đêm không lên tới chục triệu thì sẽ chưa thể ra.

*1 triệu NDT ~ 3,5 tỷ VNĐ.

Tề Cương tiếp đón họ, nét mặt nghiêm nghị. Chiếc thang máy đi lên phòng VIP sẽ ngang qua đại sảnh. Bên trên chiếc bục chính giữa sân khấu có vài cô gái kiều diễm đang tập hát. Với vóc dáng thướt tha và một vòng eo vừa bằng vòng ôm ấy, đừng nói là đàn ông, đến cả phụ nữ nhìn thấy cũng muốn vuốt ve.

Tới trước cửa phòng VIP, Tần Dịch bị Tề Cương chặn lại, anh ta nói: “Đàm gia của chúng tôi không thích có mặt người ngoài”.

Thai Tử Tân cũng không phải dạng hoa nuôi trong lồng kính, nếu đã dám tới đây thì dĩ nhiên nắm chắc khả năng đối đáp. Cô ra hiệu cho Tần Dịch ở lại, một mình đẩy cửa bước vào.

Có mùi thuốc lá, cực nhạt, khi đập vào mũi phần nhiều lại trở thành một mùi hương thanh nhã. Mùi hương này không tầm thường, khiến người ta liên tưởng tới loài hoa lan nở trong hang động, không hề giống thứ mùi thường thấy ở những nơi như thế này, ngược lại càng khiến Thai Tử Tân có cái nhìn khác về phong cách của Đàm Diệu Minh.

Căn phòng lấy màu đen café làm màu chủ đạo, diện tích khá rộng, một mặt tường là cả một mặt kính thủy tinh, chẳng biết dùng để làm gì, mặt kia bị che đi bởi lớp rèm cửa dày bằng nhung. Ánh sáng trong phòng rất dịu nhẹ. Đàm Diệu Minh ngồi ngay trên bộ sofa màu đen, trước mặt đặt một tách trà.

Anh đang rửa tách, bàn tay với những khớp xương rõ ràng trông lại càng mảnh dẻ, sạch sẽ khi được bộ chén tách và dòng nước trong vắt tôn lên. Trong khay trà có trà khô, là mấy loại trà khác biệt trộn lẫn vào nhau. Thai Tử Tân đoán rằng có lẽ Đàm Diệu Minh cũng có sở thích kết hợp trà của riêng mình.

Nghe thấy tiếng động, Đàm Diệu Minh không ngẩng đầu lên mà nói một câu: “Ngồi đi”.

Thai Tử Tân thoải mái ngồi xuống, cách Đàm Diệu Minh một chiếc bàn. Khay trà đó được làm bằng đàn hương đen thượng hạng, vừa lại gần là tỏa ra mùi đàn hương, cực kỳ tỉ mỉ. Người đàn ông đối diện hôm nay ăn mặc khá đơn giản, chỉ có điều chiếc sơ mi trắng lại càng tôn lên khuôn mặt rắn rỏi khí khái vô cùng ấy. Anh xắn cổ tay áo lên tận khuỷu tay, để lộ ra bàn tay màu đồng với chút cơ bắp.

Cô thầm thở dài trong lòng, kiểu đàn ông này nếu cứ ngồi yên lặng, ai có thể ngờ được anh còn một mặt tàn độc nhẫn tâm? Cô hít sâu một hơi, kìm chế rồi đi thẳng vào chuyện chính: “Nghe nói Hoàng Thiên đang tu sửa, thế nên tôi đã tìm một món quà gặp mặt mang tới tặng cho Đàm gia. Tôi nghĩ Hoàng Thiên cũng sắp mở cửa trở lại rồi, vừa hay có thể sử dụng”.

Dứt lời, cô bèn đặt hộp quà mang theo bên mình nãy giờ lên.

Bên này, Đàm Diệu Minh đã rửa tách trà xong, bên kia nước cũng đã sôi. Anh ngẩng đầu nhìn qua hộp quà trên bàn rồi khẽ cười: “Có thể khiến Thai cô nương mất công như vậy, chắc là cũng không phải món quà bình thường rồi”.

Anh gọi cô một tiếng “Thai cô nương” chứ không phải Thai tổng, đủ để thấy anh không hề coi thân phận tổng giám đốc của cô ra gì. Hoặc có thể nói rằng, trong mắt anh, phụ nữ chỉ là chút gia vị cho người đàn ông sau những lúc tranh giành lợi ích mỏi mệt muốn được nghỉ ngơi, chứ không phải người nên cùng đàn ông tranh đoạt giang sơn.

“Đàm gia là người có phẩm vị cao, không hề thô tục, thế nên quà bình thường sao có thể lọt vào mắt anh được chứ?” Thai Tử Tân không tính toán cách xưng đó. Cô ngước mắt lên nhìn về phía góc tường. Ở đó xếp cả đống quà, đa phần là trang sức đồ ngọc. Nổi bật nhất là một tượng Phật cao bằng một phần tư người và một bức tượng Quan Vũ bằng ngọc. Thai Tử Tân nhìn thấy rất rõ ràng, đó là loại ngọc mỡ dê, cả mảnh không có đường nứt nào. Chưa kể đến các món quà giá trị khác, chỉ tính riêng bức Quan Vũ cao hơn một mét này thôi, việc mang cả tảng ngọc ra khắc là điều rất hiếm gặp, nói chi tới giá trị khổng lồ của nó.

Xem ra mới chỉ trong một ngày, số người viện cớ mang quà đến tặng để gặp Đàm Diệu Minh đã không ít.

Đàm Diệu Minh nghe cô nói xong thì nổi hứng thú, nhướng mày: “Ồ? Vậy thì tôi phải xem xem quà của cô Thai có gì khác biệt rồi”.