Người Tình Trí Mạng

Chương 579: Căng thẳng




Mỗi một doanh nghiệp vào mỗi một thời kỳ đều có một tình huống riêng phải đối mặt. Giống như một đứa trẻ mỗi giai đoạn trưởng thành lại có một vấn đề riêng cần giải quyết.

Sự ra đi của Tần Tô khiến cho một Lục Môn đang ở trong giai đoạn bất an càng thêm khó khăn. Giống như Dương Viễn nói, các cổ đông bắt đầu mất hết niềm tin, bán tháo cổ phần của những công ty lớn đã lên sàn dưới quyền Lục Môn không chút nể tình, lực lượng đứng phía sau lại càng dồn ép từng bước.

Buổi họp toàn thể thành viên Hội đồng quản trị chưa hề dừng lại, gần như kéo dài từ sáng tới tối, ngay cả Lục Chấn Dương cũng mang cơ thể đau ốm xuất hiện nhưng vẫn khó mà cứu vãn cục diện tồi tệ. Thậm chí mấy dự án quan trọng tầm cỡ trong tiến trình hợp tác quốc tế lâu dài của Lục Môn cũng bị bỏ ngỏ. Khủng hoảng cuốn từ trên xuống dưới, nguồn cung vốn góp chưa bao giờ rơi vào tình thế đáng báo động như vậy. Con thuyền lớn Lục Môn, một khi xảy ra vấn đề sẽ liên đới tới các đối tác khác, hình thành hiệu ứng domino.

Có nhà báo suy đoán Lục Môn có thể sẽ phải đối mặt với một trận khủng hoảng lớn nhất lịch sử từ trước tới nay, thậm chí có khả năng đổi chủ. Sự trấn thủ của Lục Bắc Thâm không những không thể giải quyết nguy cơ mà khiến mọi chuyện càng lún sâu vào đầm lầy. Thế nên ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Lục Đông Thâm. Tuy rằng tính đến thời điểm hiện tại anh vẫn chưa được khôi phục chức vụ nhưng dù gì anh vẫn là con trưởng của nhà họ Lục. Giờ này anh quay về Lục Môn nhất định không phải để “ôm cây đợi thỏ”, chỉ xem anh có bản lĩnh xoay chuyển tình thế bất lợi để giữ vững Lục Môn không mà thôi.

Ngoài ra, vẫn còn một chủ đề khác khiến báo giới say mê viết không ngừng, chính là dâu trưởng của Lục Môn. Ngày tổ chức đám tang cho Tần Tô, Lục Đông Thâm đã công khai thân phận của Tưởng Ly, gọi cô với danh nghĩa “phu nhân”, khiến mọi người đều kinh ngạc.

Nguyên nhân kinh ngạc không nằm ngoài quá khứ của Tưởng Ly, đương nhiên, trên các mặt báo, họ vẫn liên tục gọi cô bằng cái tên “Hạ Trú”.

Quan hệ lúc trước của họ không phải chưa từng được báo giới chú ý. Khi trước, màn dùng hàng ngàn chiếc đèn Khổng Minh để tỏ tình của Lục Đông Thâm cũng đã đủ sửng sốt, về sau hai người lại chia tay, không rõ tương lai.

Hoàng tử xưa nay chỉ chọn công chúa, người đời bao giờ cũng khẳng định chắc nịch như vậy, chuyện cô bé Lọ Lem mãi mãi chỉ là cổ tích. Vào lúc Lục Môn đứng trước ranh giới sinh tử, Lục Đông Thâm nên tìm một đối tượng môn đăng hộ đối thậm chí có thể lấy lại danh dự và địa vị cho Lục Môn là thích hợp hơn cả, chứ không phải nối lại tình xưa.

Rất nhiều tờ báo hướng ánh mắt về phía những cô gái xứng đôi với anh, ví dụ như cô công chúa vương thất vẫn luôn có thiện cảm với Lục Đông Thâm, hay một Trường Thịnh trước đó từng có hôn ước với Lục Đông Thâm. Hiện thời, Thai Tử Tân có thể nói là một cô gái độc thân nóng bỏng tay trên thương trường, xét về cả địa vị và tài sản đều không thấp kém hơn Lục Đông Thâm.

Vậy mà anh quyết tâm “gặm lại cỏ cũ”.

Mảng báo phía Đông Nam Á càng khoa trương hơn. Có tin đồn cho rằng Hạ Trú vốn không phải là một cô gái tầm thường. Chuyện cô biết tà thuật họ nói chắc như đinh đóng cột, nói Lục Đông Thâm vài tháng trước sau khi gặp tai nạn thật ra đã chết rồi, nhưng lại được Hạ Trú cứu sống. Cô dùng thuật giáng đầu với anh, khống chế tinh thần của anh, sai bảo anh như một con rối vậy.

Suy luận này được truyền đi khắp các tờ báo, đủ các trang thông tin, cực kỳ thịnh hành. Mọi người Lục Đông Thâm một lần nữa bị Hạ Trú mê hoặc. “Con trưởng Lục Môn bị bỏ bùa” trở thành đề tài nóng hổi, độ hot chỉ tăng chứ không giảm, không ít các fan nước ngoài không hiểu “bỏ bùa” có nghĩa là gì, tới khi đi tìm hiểu các nguồn thông tin thì hiểu ra hết, lần lượt sửng sốt về độ đáng sợ của nó.

Có phóng viên gạn hỏi Thai Tử Tân, cực kỳ “ngứa miệng” hỏi cái nhìn của cô ấy đối với tình hình hiện tại của Lục Môn, liệu có nể tình cũ với Lục Đông Thâm mà giúp Lục Môn “độ kiếp”? Còn nữa khi xưa cô ấy và Lục Đông Thâm ai đi đường nấy phải chăng vì bị ảnh hưởng bởi bùa ngải của Hạ Trú?

Thai Tử Tân quát nạt đám phóng viên ngay tại chỗ: “Thân là người đưa tin tức mà lại ngang nhiên đặt điều, bôi nhọ, mê tín, anh cảm thấy có thích hợp không? Trước khi chặn tôi lại chưa chuẩn bị đầy đủ bài vở phải không? Trước khi Hạ Trú xuất hiện, tôi và Lục Đông Thâm đã sớm hủy bỏ hôn ước rồi, hơn nữa cái gì gọi là bùa ngải? Hạ Trú là một nhà tạo hương, nói cách khác cao hơn nhà điều chế hương một bậc, liệu có được bản lĩnh phi thường? Nếu không có kiến thức cơ bản thì đừng chạy đi làm báo khiến người ta chê cười!”

Kết quả, câu trả lời này của Thai Tử Tân cũng trở thành điểm nóng, bị người ta bóc tách thành cô ấy vẫn chưa quên được tình cũ, trượng nghĩa đứng ra bênh vực.

Đối với những bài báo la liệt khắp nơi ấy, không phải Tưởng Ly không nhìn thấy, thậm chí cô còn đọc rất kỹ, đọc hết từng câu từng dòng, có lúc cả bình luận trên mạng còn không bỏ qua, không cần hỏi cũng biết say mê cỡ nào.

Phản ứng của cô khác lạ, ngay cả quản gia đã làm cho nhà họ Lục quá nửa đời người cũng phải nói: “Phu nhân thật dễ tính.”

Dễ tính ư?

Tưởng Ly biết rõ là không phải, với tính cách của cô, trong mắt chắc chắn không cho phép có một hạt cát, nhưng đó là trước kia. Bây giờ Lục Môn đang ở trong tình cảnh gì, Lục Đông Thâm đang rơi vào cảnh ngộ gì cô đều hiểu rõ. Nếu đã dám cùng anh quay về, thì tức là cô phải giúp anh ổn định tình hình, tuyệt đối không thể nhảy ra lý luận với đám nhà báo.

Trong mấy tiếng đồng hồ Lục Môn nguy hiểm nhất, Lục Đông Thâm dĩ nhiên cũng bận tối mặt, nhưng anh vẫn không quên chuyện đăng ký kết hôn với cô. Tưởng Ly thấy vậy không đành lòng, đề nghị với anh: “Hay là… chúng ta đợi qua 24 tiếng đồng hồ rồi mới đăng ký?”

Lúc đó, Lục Đông Thâm đã chuẩn bị đầy đủ mọi tài liệu cần thiết rồi, hỏi cô: “Vì sao phải đợi sau 24 tiếng?”

Đây rõ ràng là biết rõ còn hỏi còn gì? Tưởng Ly lẩm bẩm trong lòng. Cô không muốn phân tán sức lực của anh, bèn nói: “Lỡ như thị trường cổ phiếu vừa mở cửa anh đã thua, thì em cũng biết đường quay đầu tìm người khác mà lấy.”

Cô vừa dứt lời, Lục Đông Thâm đã nhìn cô chòng chọc, trong ánh mắt là nụ cười nửa đùa nửa thật: “Người con gái Lục Đông Thâm này muốn lấy, người khác dám hớt tay trên sao?”

Nghe có vẻ dịu dàng, nhưng Tưởng Ly hiểu anh quá rõ. Da đầu cô căng ra, cười trừ khéo léo: “Anh trai, em sai rồi…”

Kiểu xin lỗi này Lục Đông Thâm không bao giờ chấp nhận. Anh quăng cô lên giường, dùng “hình pháp” xử lý.

Có lúc Tưởng Ly không thể không phục cả tinh thần và sức khỏe của Lục Đông Thâm. Ở trong mắt người ngoài, Lục Môn đã tới nước sống chết rồi. Cuộc chiến lần này trên thị trường cổ phiếu không chết cũng bị thương nhưng không thấy Lục Đông Thâm lo lắng chút nào. Không những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh “vui thú tình yêu”, hơn nữa anh vẫn tranh thủ đi kết hôn được…

Thế nên dọc đường tới nơi làm thủ tục, Tưởng Ly nói với Lục Đông Thâm một câu: “Anh có tin không, chắc lại có người nói em bỏ bùa anh rồi, khiến anh bất chấp tất cả lấy em làm vợ.”

“Anh cũng nghi ngờ lắm.” Lục Đông Thâm nắm lấy tay cô đặt lên bờ môi, hôn khẽ.

Tưởng Ly cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, cơn ngứa đâm thẳng vào trong tim: “Vậy anh đi lấy công chúa, vương thất gì đó đi.”

“Không kịp nữa rồi.” Lục Đông Thâm giơ tay chỉnh lại cà vạt: “Anh đã ăn mặc tề chỉnh, chuẩn bị sẵn sàng, giờ lại đòi đổi nữ chính? Quá phiền phức.”

Tưởng Ly bấu mạnh một cái lên cánh tay anh, lời hay ho chẳng biết đường nói tử tế.

Mọi thủ tục cần thực hiện đã xong, cử hành một đám cưới đơn giản là sẽ chính thức có hiệu lực. Mấy tiếng đồng hồ trước đó, Tưởng Ly không sao chợp mắt được. Sau khi Lục Đông Thâm mặc áo vest thẳng thớm từ trong phòng thay đồ đi ra, cô mới thật sự ý thức được mình thật sự sắp trở thành vợ của anh rồi.

Đúng như anh nói, ăn mặc tề chính, có thể nói là chính thức đến nghiêm túc. Sơ mi, cà vạt, áo vest rồi tới cúc măng séc, kẹp cà vạt, thắt lưng, giày da, không cần nói cũng biết quy chuẩn tới mức nào.

Tưởng Ly mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng, chỉ đi làm một nghi thức nên cô không cần mặc quá khoa trương. Nhưng khi sắp tới lượt họ, cô vẫn rất căng thẳng.

Trông Lục Đông Thâm cũng hơi bồn chồn, không ung dung như mọi khi. Anh một tay nắm tay cô, tay kia không ngừng chỉnh lại cà vạt, không thì thi thoảng lại kéo kéo áo sơ mi.