Người Tình Trí Mạng

Chương 517: Chỉ để cô được sống vô tư




Lúc này Tưởng Ly cảm thấy dù cô nói gì anh cũng sẽ tin cả.

Môi và môi chạm nhau, luôn thoang thoảng mùi mật ong, Tưởng Ly cảm giác nó ngọt từ răng vào tận trong trái tim.

Sau lần trùng phùng này, luôn có một ý vị khác hẳn với quá khứ.

Cô yêu Lục Đông Thâm, từ quá khứ tới hiện tại. Tình yêu dành cho anh đã ngấm dần vào cốt tủy, vào mạch máu theo thời gian. Nhưng trước kia bất luận cô tự nhủ với bản thân khi yêu phải thoải mái đến đâu, thực chất cô luôn thận trọng, dè dặt.

Cô vì yêu mà sợ hãi. Lục Đông Thâm càng tốt với cô, cô càng sợ sẽ mất anh, thậm chí luôn có cảm giác rồi mình sẽ đánh mất. Cảm giác bất an này có lẽ bắt nguồn từ anh, cũng có thể bắt nguồn từ chính cô, hoặc có thể bắt nguồn từ một Lục Môn tranh đấu mãi không dứt.

Nhưng sự lo lắng đè chặt trong lòng này đã không còn nữa.

Khoảnh khắc Lục Đông Thâm xuất hiện ở Thương Lăng, cô mới bất ngờ hiểu ra anh cần cô, dù ở bên ngoài anh mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến đâu, tài giỏi đến đâu, khi đứng giữa ranh giới của sống chết anh chỉ tin mình cô, mà bạn của anh cũng tin cô.

Tất cả mọi điều ấy đủ để chứng minh, Lục Đông Thâm thật lòng thật dạ giao bản thân mình cho cô, bằng không bạn của anh cũng không dám yên tâm phó thác cho cô như vậy.

Có lẽ vì thấu hiểu điểm này, sự sợ hãi và lo lắng của Tưởng Ly trong tình yêu đã lặng lẽ tan biến.

Cô yêu sâu sắc người đàn ông này.

Cảnh ngộ bây giờ rõ ràng nguy hiểm hơn trước kia, nhưng dù tương lai mưa to gió lớn đến đâu cô cũng không sợ, chỉ cần hai trái tim vẫn luôn kề bên nhau, sưởi ấm cho nhau thì con đường có gập ghềnh trắc trở đến đâu cô cũng sẽ luôn đi bên anh, thậm chí cô có thể trở thành niềm tin cho anh vượt bằng mọi chông gai.

Khi Lục Đông Thâm hôn cô, thấy khóe miệng cô nở nụ cười, lòng anh liền ấm áp. Anh thích nhất là ngắm cô cười. Khi cô cười, ánh mắt như ngây thơ không nhuốm chút bụi trần, giống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Đây là hy vọng của anh, anh nguyện hy sinh tất cả chỉ để cô được sống vô tư suốt cuộc đời này.

Anh khẽ hôn lên khóe miệng cô, trân trọng nụ cười của cô, hỏi nhỏ: "Vào núi tìm nguyên liệu có phải lại định đi một mình không?"

Tưởng Ly chủ động vòng tay qua cổ anh, cười khẽ: "Không, anh phải đi cùng em."

Lục Đông Thâm khẽ nhướng mày: "Sao lần này lại thể hiện sự yếu đuối vậy?"

"Để anh đỡ phải vào núi tìm em." Lần này Tưởng Ly nghĩ rất thông suốt: "Một khi em gặp nguy hiểm, anh phải bảo vệ em."

Câu này Lục Đông Thâm thích nghe, anh khẽ đáp một tiếng "Được", rồi không kìm được lòng mình, cúi đầu hôn cô.

Bây giờ Tưởng Ly rất sợ sự dịu dàng của anh, cách âm của tầng này chắc chắn chẳng tốt đến đâu. Cô hiểu rõ sức chiến đấu của Lục Đông Thâm, lỡ như tới lúc đó cô không kìm nén được thanh âm của mình thì ở đầu kia Nguyễn Kỳ và Nhiêu Tôn không biết sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì. Cùng anh mây mưa là một trải nghiệm cực kỳ điên rồ.

Anh cứu cô sống dậy, lại khiến cô gần chết, có thể ngang nhiên vắt kiệt mọi nhiệt tình của cô. Anh sẽ thì thầm bên tai cô: Ngoan, cứ kêu đi, anh thích nghe em kêu.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần anh lại gần, cô lại suy nghĩ lung tung, sau đó đắm chìm trong ý loạn tình mê, việc này rất nguy hiểm. Tưởng Ly chống tay lên lồng ngực anh, ngăn anh sát lại gần: "Em phải nghỉ ngơi lấy sức."

Lục Đông Thâm cười khẽ: "Làm vệ sỹ lẽ nào không được chút phúc lợi gì?"

Con ngươi Tưởng Ly khẽ đảo: "Em trả anh tiền công thuê mướn."

"Anh không hứng thú với tiền công." Lục Đông Thâm áp mặt xuống: "Chỉ hứng thú với em thì phải làm sao?"

Đồ xấu xa.

Những con sóng trong lòng lớp sau cao hơn lớp trước, cổ họng càng lúc càng căng ra. Cô đẩy anh ra, giả vờ giận dữ: "Em không muốn, anh mau đi đi."

Lục Đông Thâm ngã nhào ra, nhìn cô, nụ cười nơi đáy mắt nhuộm chút gian xảo: "Không muốn?"

"Không muốn." Tưởng Ly xuống giường, loẹt quẹt dép lê đi ra bên cửa, mở cửa rồi hất hàm ra hiệu với anh.

Lục Đông Thâm uể oải dậy khỏi giường, khi đi về phía cô anh mắt vẫn mang theo ý cười, nếu nhìn kỹ, trong nụ cười ấy thấp thoáng một ngọn lửa. Tưởng Ly đứng sang bên cạnh, nhường chỗ anh ra ngoài. Cô không dám chọc anh câu nào, sợ rằng chút lửa nhỏ nhoi ấy cuối cùng sẽ bùng cháy dữ dội.

Anh lên tiếng, một tay đặt lên bàn tay đang nắm tay nắm cửa của cô, một tay chống lên tường, bao bọc cô kín kẽ. Anh khẽ cười, hỏi cô: "Thật sự không muốn?"

Tưởng Ly cảm thấy con sóng trong lòng đã dữ dội lắm rồi, đánh cho cô sắp ngạt thở. Mùi hương trên người anh lúc xa lúc gần, thu hút lấy cô, khiến hơi thở của cô bất giác trở nên dồn dập. Cô hắng giọng, rồi lên tiếng, giọng nói hơi run rẩy: "Ừm, không muốn."

"Vậy anh đi nhé?"

"Ừm..."

Lục Đông THâm mím môi cười khẽ, rồi buông bàn tay chống trên tường ra: "Được."

Tưởng Ly cúi mặt xuống, không nhìn anh. Thật ra cô không muốn thừa nhận, vào lúc anh buông tay nói "Được", một cảm giác hụt hẫng vu vơ đã thoáng qua trong lòng cô.

Lục Đông Thâm nhìn cô, lát sau, buông cả tay kia. Thấy vậy, cô rút tay về.

Đang định tiễn anh ra rồi đóng cửa, nhưng Lục Đông Thâm bất ngờ đóng cửa lại. Tưởng Ly còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh ấn lên tường.

Ít nhiều có phần cưỡng ép, ngay cả lực kéo quần áo cũng vậy.

Sửng sốt và mừng rỡ cùng lúc bùng nổ. Ngàn vạn pháo hoa sáng rực trong lòng Tưởng Ly. Cùng lúc ấy cô lại nảy sinh lo lắng, khẽ van vỉ: "Anh đừng, lỡ như người ta nghe thấy..."

Lục Đông Thâm đè sát vào cô, một tay vòng qua bịt miệng cô lại, nhiệt tình như lửa...

***

Bốn người chia làm hai con đường.

Khi Lục Đông Thâm và Tưởng Ly cùng đi vào Tịch Lĩnh thì Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ ở lại "bố trí" hiện trường.

Tộc trưởng Tần băn khoăn vì việc Tưởng Ly muốn vào Tịch Lĩnh. Lục Đông Thâm phải giải thích rõ ràng: Một, Tịch Lĩnh không thuộc địa phận của Tần Xuyên, họ vào núi làm gì cũng không liên quan tới người Tần Xuyên; Hai, họ vào Tịch Lĩnh là vì bệnh của Tần Thiên Bảo, nếu không yên tâm, còn Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ ở lại làm bằng.

Khiến tộc trưởng Tần á khẩu không nói được câu nào.

Nguyễn Kỳ ở lại nhà tộc trưởng Tần, việc đầu tiên chính là đào chiếc hũ Tưởng Ly chôn trước đó ra. Nói theo lời của cô ấy thì đây là việc Tưởng cô nương căn dặn trước khi đi, cô ấy có toàn quyền quyết định.

Khi đem xuống, Nguyễn Lù đứng ngay trước mặt không ít người dân, phết lớp chất lỏng được chưng cất trong hũ lên hai cánh cửa nhà tộc trưởng Tần. Ngoài cửa còn có cả tường bao xung quanh. Sau khi phét xong, Nhiêu Tôn bèn mình trần lâm trận.

Anh xách một thùng máu gà, tìm cây bút lông bình thường Tần Thiên Bảo dùng, vẽ một đạo bùa lên từng cánh cửa.

Hình vẽ ấy rất kỳ lạ.

Chí ít chưa bao giờ thấy Vu chúc của Tần Xuyên vẽ như thế bao giờ, chữ không ra chữ, hình chẳng ra hình, khiến càng lúc càng có nhiều người dân tới xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hình Nhiêu Tôn vẽ.

Tần nhị nương cũng đén.

Đứng trong đám đông, chiếc áo trường bào màu đen nhìn tối tăm và âm u, như ma quỷ vậy.

Nguyễn Kỳ đứng bên giúp Nhiêu Tôn xách thùng. Mỗi nét bút của Nhiêu Tôn đều rất thận trọng. Khi vẽ tới bùa thứ hai, anh khẽ liếc nhìn về phía đạo bùa thứ nhất, khiến Nguyễn Kỳ cũng hơi sốt ruột, không dám nói lớn tiếng trước mặt tộc trưởng Tần và mọi người, đành hạ thấp giọng: "Anh phải tự nhiên đường hoàng một chút, tuyệt đối đừng vẽ sai, Tần nhị nương đang theo dõi đấy."

"Thì toi đang vẽ theo đây còn gì." Nhiêu Tôn bật ra từng tiếng từ những kẽ răng: "Tần nhị nương phản ứng ra sao?"

~Hết chương 517~