Người đàn ông của thím Tần dùng tính mạng của mình đổi lấy vô số mạng người của Tần Xuyên, thế nên địa vị của thím Tần trong thôn cũng cao hơn. Năm mà người đàn ông trong gia đình mất, thím Tần còn rất trẻ nhưng bà đã quyết tâm quỳ trước lầu bia của từ đường, vào từ đường xin liệt tổ liệt tông của Tần Xuyên được lập bia trinh tiết, thề rằng cả đời này không lấy ai khác, chỉ chăm chút lo cho con cái trưởng thành.
Người trong thôn không bao giờ dám quên ơn đức của nhà thím Tần, bình thường có chuyện gì đều qua giúp đỡ, nhất là những gia đình chịu ơn cứu mạng thì lại càng gắng hết sức mình. Hai năm trước, nhà thím Tần bị dột mưa, mấy hộ gia đình bèn chạy tới sửa chữa lại. Về sau cảm thấy căn nhà nơi thím Tần ở quá cũ kỹ, họ liền mở rộng khu đất bên cạnh căn nhà, hiệp lực xây một căn mới, trên dưới hai tầng, cột trụ của căn nhà đều được làm bằng gỗ có tuổi đời mấy trăm năm tận sâu trong Tịch Lĩnh, nguyên liệu là rất tỉ mỉ.
Thím Tần không nỡ dọn ra khỏi căn nhà cũ, thế nên nhà mới đa phần được dùng vào việc chung. Ví dụ như nhà ai có việc gì gấp cần ở nhờ sẽ ở nhà mới một đêm. Hoặc nhà ai đó tổ chức cưới hỏi sân không đủ lớn cũng tới căn nhà mới này lo liệu... Nhưng những dịp như thế rất hiếm hoi, mọi người cũng không muốn làm phiền thím Tần, thế nên đa số thời gian căn nhà mới được để trống.
Đối với những người ngoài vào trong thôn, thím Tần không cảnh giới như những người dân khác. Bà rất nhiệt tình. Tưởng Ly nghĩ phải chăng vì tộc trưởng Tần đã có lời trước, nếu không là một người bình thường, thấy họ máu me khắp người còn có vết thương, chắc chắn sẽ sợ đến mức không dám mở cửa.
Họ cũng gọi bà là thím ba họ Tần như những người khác trong thôn. Tưởng Ly có vết thương nhẹ trên chân, Lục Đông Thâm bị thương sau lưng, Nhiêu Tôn thì khá ổn, ngoài hình con bướm trên mặt ra, trên người vẫn còn hoàn chỉnh. Anh ấy bèn theo Nguyễn Kỳ cùng giúp thím ba thu dọn nhà cửa.
Căn nhà mới kết cấu quy chỉnh, tầng trên tầng dưới đều có phòng ngủ. Việc này không giống với thói quen của các dân tộc thiểu số tại các vùng núi bên ngoài. Ngoài kia đa phần các dân tộc thiểu số đều sống kiểu du mục tầng một làm chuồng chăn nuôi, tầng hai làm phòng ngủ. Rõ ràng là người Tần Xuyên vẫn tuân thủ quy tắc của người Hán, chỗ chăn nuôi có khu vực riêng biệt, động vật không sống chung với người.
Trên tầng dưới tầng mỗi tầng hai phòng, xét về tính an toàn, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn lần lượt ngủ tại hai căn phòng ở tầng một, nhường hai gian tầng trên cho Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ.
Thím Tần ôm chiếc chăn dày cho họ và nói: "Mùa này chúng tôi không cần dùng đến một chiếc chăn dày như vậy, ban ngày chúng tôi ngủ rất ấm áp, mấy người có thể dùng. Đừng nghĩ thời tiết nóng nực, tới tối vẫn lạnh đấy, đừng để bị lạnh."
Lục Đông Thâm xuất phát từ sự cảm kích đã chủ động nhắc đến phí ăn ở. Ai dè thím Tần không nhận. Nhiêu Tôn ngẫm nghĩ rồi quyết định lấy sức bù lại, lăn chiếc rìu cao ngang nửa thân người cũng ra dáng lắm. Chỉ đáng tiếc, sau vài nhát rìu, phần đầu của khúc gỗ không những không suy suyển mà còn bị văng xa, khiến anh ấy tức giận nghiến răng, xắn tay áo.
Lục Đông Thâm không xa lạ gì với chuyện chẻ củi này. Khi ở Thương Lăng, lúc ở lỳ chỗ Tưởng Ly, anh làm không ít việc nặng. Bây giờ thấy vậy, anh cũng tiến lên cầm rìu, sau một nhát rìu bổ xuống bằng một tay, khúc gỗ rắn chắc tách thành hai nửa.
Nhiêu Tôn đứng bên liếc xéo hừ một tiếng lạnh lùng rồi giật lấy rìu: "Được rồi, tôi nhìn là biết rồi, thể hiện cái gì chứ?"
Kết quả, Nhiêu thiếu gia nhà người ta thật sự không chỉ nói miệng. Anh ấy bổ thêm nhát nữa thì đã nắm bắt được kỹ thuật chẻ củi, chẻ khúc nào đẹp khúc ấy. Thím Tần đứng trong nhà nhìn, chép miệng khen: "Nhìn cậu thanh niên đó kìa, người tốt, tính tình cũng tốt, dễ thân với người khác, còn có thể chịu khổ."
Tưởng Ly ở bên cố nhịn cười, đánh cho Lục Đông Thâm một ánh mắt, ý tứ chính là: Thấy chưa, đâu phải chỉ mình em nói anh khó tiếp xúc.
Thím Tần liếc sang Nguyễn Kỳ, thấy Nguyễn Kỳ cứ nhìn Nhiêu Tôn miết bèn cười hỏi: "Hai người là một cặp hả?"
Nguyễn Kỳ giật mình liên tục xua tay, nói chỉ là bạn, gò má ửng hồng.
Thím Tần chỉ cười, không hỏi sâu thêm, ngược lại nhìn mặt Nhiêu Tôn, thở dài: "Cậu nhóc đẹp trai quá mà sao trên mặt lại có hình vẽ kỳ quặc thế kia? Đáng tiếc thật."
Nguyễn Kỳ chỉ im lặng, cố nhịn cười.
Thím Tần là người khá nhiệt tình, chỉ đường dẫn lối cho họ: "Có thể đi tìm nhị nương. Bà ấy là Vu chúc trong thôn chúng tôi, chưa biết chừng có thể chữa lành khuôn mặt cho cậu ấy..." Nói tới đây, bà ấy lại thở dài, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được không được, mấy người không phải dân trong thôn, bà ấy sẽ không xem cho đâu, cho dù là tộc trưởng Tần nói đỡ cũng không được."
Thì ra Vu chúc của họ tên là Nhị nương.
Tưởng Ly đứng dựa bên cạnh cửa, nghe xong câu này thì hừ một tiếng trong lòng. Cô lớn từng này rồi, người có thể khiến cô bái phục thật sự đã ít lại càng thêm ít, có thể khiến cô phải thần phục lại hiếm hoi hơn, nhất là phụ nữ. Thế nên sau khi nghe được lời nói của thím Tần, cô dĩ nhiên không phục: "Mặt anh ấy thêm một ngày nữa là sắp khỏi rồi."
Thím Tần ngỡ ngàng.
Nguyễn Kỳ nhân cơ hội hùa theo: "Thím vẫn chưa biết phải không, cô bạn này của tôi có bản lĩnh thông thiên đấy, có thể còn lợi hại hơn cả Vu chúc của thôn này."
Thím Tần bàng hoàng nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly cố tình im lặng ra vẻ lạnh lùng.
Lục Đông Thâm đang ngồi trong nhà, nhìn thấy cảnh này thì mím môi cười khẽ, hoàn toàn nuông chiều sự kiêu ngạo của Tưởng Ly.
***
Tắm rửa đã đời xong xuôi, Tưởng Ly nằm bẹp trên chiếc giường gỗ lớn một lúc mới cảm thấy mình vẫn còn sống.
Ở Tần Xuyên tắm rửa khá truyền thống, không có vòi hoa sen, trên đỉnh đầu chỉ có một ống trúc thô to bằng cổ tay. Đầu tiên là đun một thùng nước nóng to đổ vào tủ nước nóng, một đầu kia dẫn nước suối vào, điều chỉnh nước nóng và nước lạnh theo thân nhiệt của mình, tạm ổn rồi thì mở công tắc, dòng nước sẽ từ trên ống trúc chảy xuống.
Tưởng Ly tắm không có bồn, cũng không có thùng gỗ, kiểu chỉ có thể ngồi không thể nằm, nhưng cũng đủ để xoa dịu bao mệt mỏi suốt dọc đường.
Nghỉ ngơi tạm ổn rồi, cô lại khử trùng cho vết thương, sau khi xử lý qua loa thì sang phòng Nguyễn Kỳ.
Không ngờ Nhiêu Tôn lại ở đó.
Anh ấy mồ hôi đầm đìa, áo phông ướt đẫm, dính chặt vào lồng ngực, những múi cơ bắp trở nên cực kỳ lộ liễu, khoa trương. Anh ấy đang uống nước, thấy Tưởng Ly vào thì quét mắt nhìn qua. Ngược lại Nguyễn Kỳ có phần chột dạ, vội đặt ấm nước sang bên cạnh, như trộm vậy.
Nhiêu Tôn lúc này uống xong đang đợi cô ấy rót tiếp, thấy cô ấy mãi không có động tĩnh gì bèn giục: "Nghĩ gì thế? Rót nước đi."
Bấy giờ Nguyễn Kỳ mới phản ứng lại, tiện tay xách ấm nước lên.
Tưởng Ly nhìn thấy hết, hiểu rõ trong lòng. Cô đặt gói thuốc trong tay lên bàn, đi từ tốn tới trước cửa sổ, ngó ra ngoài huýt sáo rồi quay đầu cười với Nhiêu Tôn: "Chẻ hết số củi người ta dùng cả năm rồi ấy nhỉ, Tôn thiếu này, thân tàn mà chí cường quá."
Nhiêu Tôn uống một ngụm nước, đặt cốc nước xuống rồi sảng khoái xua tay: "Chuyện muỗi, vả lại, chúng ta cũng không thể ở chùa, đúng không?"
"Thì đúng, chút việc vặt này có là gì so với Tôn thiếu đâu?" Tưởng Ly tựa lưng vào bậu cửa, cố tình hỏi Nhiêu Tôn: "Có điều sao anh lại qua phòng Nguyễn Kỳ xin nước uống hả? Xét về khoảng cách đường chim bay thì về phòng anh là gần nhất đấy."
Nhiêu Tôn lau miệng, đáp thản nhiên: "Phòng anh hết nước rồi."
Tưởng Ly "ồ" lên một tiếng như hiểu ra, tiếng ấy được cô kéo ra rất dài. Nhiêu Tôn mặt dày không nhìn ra có thay đổi gì, ngược lại Nguyễn Kỳ đỏ bừng mặt rồi nói: "Chuyện này... cô đừng hiểu lầm."
~Hết chương 492~