Người Tình Trí Mạng

Chương 466: Kỳ quan




Lục Đông Thâm đứng bên bờ vực nhìn xuống dưới.

Khoảng cách gần nhất giữa hai điểm là đường thẳng. Mà hai điểm này ý chỉ vị trí anh đứng tới đáy vực, sâu không thể biết trước. Còn đi xuống bằng những đường khác, sợ nhất là Tần Xuyên sẽ càng lúc càng xa.

Mây đen dâng lên bốn phía.

Gió thổi ào ào, lấp đầy chiếc áo phông của anh.

Anh ngồi xuống đung đưa chiếc móc khóa bên bờ vực, rất chắc chắn. Nhưng để đề phòng vạn nhất, anh vẫn quay sang yêu cầu Nhiêu Tôn đưa búa dò động.

Vách núi đá nham thạch liệu có tầng rỗng hay không chỉ có thể phân biệt bằng búa dò động. Những chiếc bùa bình thường gõ lên vách đá nham thạch đều phát ra những âm thanh đại để giống nhau, duy có âm thanh phát ra từ búa dò động có thể khiến người ta phân biệt rõ ràng. Tưởng Ly sát lại gần, nghe thấy Lục Đông Thâm dùng búa dò động gõ nhẹ men theo móc khóa hướng về bốn phía xung quanh. Âm thanh phát ra rất đục và bí, bấy giờ họ mới yên tâm.

Mọi sự cẩn trọng không thừa, cô hiểu dụng ý của Lục Đông Thâm khi muốn chắc chắn thêm lần nữa. Khi chưa tiếp xúc với người Tần Xuyên, không ai trong số họ dám bảo đảm trong những chiếc móc khóa này liệu có cái bẫy nào cố tình tạo ra hay không.

Cũng may, vách đá nham thạch này không có tầng rỗng.

Khi thắt chặt dây, ba người chọn những chiếc móc khóa tương đối gần nhau, lỡ một khi trượt xuống gặp nguy hiểm cũng có thể trợ giúp cho nhau.

Móc khóa người Tần Xuyên để lại nặng nề và nguyên thủy, không nhẹ nhàng và tiện dụng như các loại móc khóa bán trên thị trường bây giờ. Tuy vậy quan trọng là chúng chắc chắn, nếu không sao có thể di chuyển những cỗ quan tài nặng như vậy?

Không thể suy đoán độ sâu, cách duy nhất chính là buộc dây dò đường.

Tưởng Ly cho rằng dây họ mang đi đủ dùng. Đám người Tần Xuyên kia có thể xuống đáy, sao họ lại không thể?

Một sợi dây chính dùng để đề phòng vạn nhất, Nhiêu Tôn sử dụng riêng biệt.

Chân anh ấy ít nhiều vẫn không nhanh nhẹn, nhưng cũng may là xuống, thế nên không cần dùng nhiều sức của cổ chân.

Một sợi dây phụ, Lục Đông Thâm đang làm việc dò đường, Tưởng Ly ở trên phối hợp.

Ba người họ kiểm soát tốc độ trượt xuống, đồng thời quan sát bốn phía xung quanh.

Càng xuống sâu, gió càng lớn, có vẻ như thổi từ dưới đáy vực thổi lên, cắn chặt vào cơ thể người ta tạo ra cảm giác rét buốt.

Có gió thì sẽ có mùi.

Nơi có đá nham thạch sẽ có mùi đất, nơi có rừng sẽ có mùi cây, và cả mùi thịt thối rữa. Tưởng Ly một tay kiểm soát dụng cụ trượt xuống, một tay giữ dây, không còn tay để che mũi nên phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Lục Đông Thâm ở phía dưới không nhìn thấy biểu cảm của cô, ngược lại Nhiêu Tôn gần như đi song song với cô đã thấy, hỏi cô có chuyện gì.

"Nơi chôn quan tài có lẽ không còn xa chúng ta nữa đâu." Tưởng Ly nói.

Không lên tiếng còn đỡ, vừa lên tiếng lại có không ít gió thổi vào miệng, xen lẫn mùi thịt tanh tưởi. Tưởng Ly vội vàng bịt miệng lại, cố nhẫn nhịn cảm giác muốn nôn mửa.

Nhiêu Tôn thấy khuôn mặt dưới mũ bảo hiểm của cô gần như méo xệch thì hiểu ngay, hít hít rồi nói: "Xem ra có một cái mũi bình thường cũng là chuyện tốt."

Anh ấy chẳng ngửi được gì, ngược lại chỉ thấy mấy con kền kền đang bay lượn trong vực.

Lục Đông Thâm ở bên dưới dừng lại, hướng tay về vị trí bên dưới chếch sang trái, ra hiệu cho họ. Đó là hướng những con kền kền bay lượn. Tưởng Ly và Nhiêu Tôn nhìn qua, trong lòng hiểu rõ, có lẽ đó chính là nơi chôn quan tài.

Ba người tiếp tục trượt đi.

Gió càng lúc càng lớn, thậm chí đã phát ra những âm thanh rợn người như tiếng quỷ kêu, khiến người nghe toàn thân nổi da gà.

Tưởng Ly cảm thấy cơn gió âm u này như táp thẳng vào màng nhĩ, khiến tai cô đau đớn. Cô nghĩ cũng may họ xuống vực khi trời sáng, nếu thật sự xuống lúc nửa đêm, con người chắc chắn không kháng cự lại nổi cơn gió độc này.

Vực quả thực rất sâu.

Rõ ràng nhìn phía của đám kền kền thấy rất gần, nhưng trượt thêm một lúc nữa vẫn chưa nhìn thấy chỗ đặt chân. Lục Đông Thâm nhanh gọn thắt nút, nối dây, tiện việc trượt xuống tiếp.

Ở điều kiện này, qua điểm thắt tiện hơn nhiều qua dây cáp, có điều nguy hiểm ở chỗ phải nhanh chóng đổi sợi dây mới xuống dưới thiết bị, nếu thao tác sai thì sẽ nguy hiểm khi đang trượt xuống với tốc độ cao. Khi qua điểm thắt nút phải giẫm chắc bàn đạp, Nhiêu Tôn bị thương ở chân phải, không thể tạo ra sức nên đổi sang chân trái.

Cứ thế họ trượt thêm khoảng hơn mười phút thì Lục Đông Thâm dừng lại.

Bên trái có một cái động, khi tới gần mới phát hiện nó quả thực không nhỏ, giống như miệng của vách núi này vậy. Gió thổi vào động, rồi lại vòng một đường đánh ra ngoài, những tiếng "ma khóc quỷ gào" đều từ đây mà ra.

Đa phần mọi lúc, nhắc tới quan tài lơ lửng mọi người đều nghĩ tới một chỗ cao, lộ thiên, số lượng nhiều thì sẽ xếp ngay ngắn. Nhưng người Tần Xuyên có cách thức hạ táng khác biệt. Họ đặt quan tài vào trong vách động, giữa vách núi cheo leo, nghiêm túc mà nói thì không thể coi là "lơ lửng".

Ba người họ đã bàn bạc thống nhất từ lúc ở trên bờ vực, một khi gặp động chôn quan tài thì phải vào trong xem.

Nếu tổ tiên của người Tần Xuyên thật sự có liên quan tới thời Xuân Thu Chiến Quốc, thậm chí là Quắc thái tử, vậy thì phương thức đưa tang lúc nửa đêm và cách chôn quan tài trong động đều rất kỳ lạ. Chưa biết chừng họ sẽ phát hiện được gì đó. Lùi một bước mà nói, cho dù mọi chuyện đều bình thường thì họ tìm hiểu một chút tập tục chôn cất của người Tần Xuyên cũng không hề thừa thãi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Ba người lợi dụng quan tính đi vào động, làm kinh động lũ kền kền bên trong. Chúng ào ào bay ra theo đàn, bay qua đỉnh đầu Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn nhanh lẹ né tránh mới tránh được nguy cơ va chạm. Anh ấy loạng choáng, ngay sau đó được Lục Đông Thâm giữ vững.

Anh ấy vừa giẫm chân lên mép động, đất đá đã ào ào rơi xuống.

Nhiêu Tôn cảm ơn, rồi quay đầu nhìn vực sâu dưới chân mình, hoảng hồn một phen.

Từ tiếng gió có thể suy đoán động rất sâu, không có ánh sáng.

Tưởng Ly lập tức lấy khẩu trang ra, mùi thối rữa của xác chết khiến mũi cô đau đớn.

Ba người họ bật đèn trên mũ bảo hiểm. Sau khi bật lên, cả ba chùm sáng đều đồng loạt chiếu vào trong, nhưng bên trong thật sự quá sâu, ánh sáng không thể chiếu đến tận cùng.

Họ không nhìn thấy ngay quan tài.

Ba người tiếp tục tiến thêm vài mét, mùi trong động rất phức tạp. Tưởng Ly nhấp từng chút, vô thức ngước lên nhìn, rồi cả người chợt tê dài. Trên đỉnh đầu là từng đàn dơi chi chít, to nhỏ có đủ cả, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, tính ra cũng phải đến ngàn con.

Cô rùng mình.

Lục Đông Thâm cũng đã nhìn thấy, hạ thấp giọng: "Cố gắng đừng kinh động tới chúng."

Tưởng Ly và Nhiêu Tôn bước khẽ hơn, tuy rằng đám dơi này không có hai nhưng đi lại dưới cả đàn dơi là một chuyện rất khó chịu.

Rất nhanh, họ gặp một ngã ba.

Đây đúng là một kỳ quan.

Một sơn động, vốn dĩ phải trọn vẹn, sao có thể chia ra làm nhiều đường?

Giống như hai hốc mắt, đen xì xì.

Nhưng sau khi có tia sáng chiếu vào, dù là bên trái hay bên phải, những chiếc quan tài bên trong cũng khác với chiếc họ thấy tối qua.

Tuy rằng quan tài mà những người tối qua khiêng được dùng vải đen che căht, nhưng khi họ nghỉ ngơi, có gió đêm thổi tới đã làm lật một góc vải lên để lộ ít nhiều hình dáng của quan tài. Khi đó ba người họ đã nhìn thấy, nó được làm từ một cây gỗ cổ có tuổi đời lâu năm. Quan tài màu đen, hình vẽ bên trên màu đỏ, như lửa, giống đồ đằng.

Còn quan tài trước mặt rất đơn giản.

Hoặc có thể nói là sơ sài.

Chỉ là ghép mấy khúc gỗ lại thành quan tài, có cái còn không kín hẳn, có thể nhìn thấy một khe hở không hề nhỏ.

Bên tay trái càng khoa trương hơn, quan tài gần cửa động nhìn là biết dùng mấy mẩu gỗ đính đinh đại vào, đến độ to nhỏ của gỗ còn không đồng nhất, cực kỳ thảm hại, xem ra bên trái này đã có tuổi đời nhiều năm rồi...

~Hết chương 466~