Người Tình Trí Mạng

Chương 341: Sống chết không gặp




Mũi nhọn sắc bén của con dao Phần Lan xuyên qua da thịt, máu nhanh chóng thấm đẫm áo sơ mi. Lục Đông Thâm mặc chiếc áo sơ mi đậm màu, không nhìn thấy được sắc đỏ kinh người, chỉ nhìn thấy một mảng ướt đẫm.

Vị trí đâm của Hạ Trú rất tinh tế, không đủ lấy mạng người, nhưng cũng không phải là một vết thương nhẹ nhàng, đủ để khiến buổi họp báo phải dừng lại hẳn.

Toàn bộ hội trường đều phát điên.

Tất cả đều là những người trưởng thành trong xã hội văn minh, sao có thể nghĩ sẽ được chứng kiến một màn động dao trước mặt bao nhiêu người như vậy, hơn nữa còn là một cô gái?

Khi nhìn lại Hạ Trú, trong ánh mắt cô không phải là sự tàn độc bình thường. Đôi mắt lạnh lẽo thật sự khiến người ta liên tưởng tới việc Thần chết gõ cửa. Dọa cho một số phóng viên phải bỏ cả máy quay phim, rất lâu sau mới run lập cập cầm lên một lần nữa quay về phía Hạ Trú.

Thai Tử Tân đứng bên cạnh sợ đến mặt tái nhợt như nến.

Một người được giáo dục tốt như Tần Tô, tuy không đến mức trở nên điên rồ, nhưng cũng cực kỳ hoảng hốt. Bà hét lên: "Báo cảnh sát! Gọi cấp cứu, nhanh!"

Bà đang định lao tới thì nghe thấy Lục Đông Thâm hạ giọng quát: "Mẹ!"

Tần Tô khựng lại, hơi thở dồn dập, nhìn chằm chằm Hạ Trú như nhìn một kẻ thù.

"Không được phép báo cảnh sát, không cần gọi xe cấp cứu!" Trán Lục Đông Thâm tấm tấm mồ hôi lạnh, mặt cũng nhợt nhạt, nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn ra lệnh.

Trong lúc nói, anh vẫn chỉ nhìn Hạ Trú chằm chằm. Con dao này của cô đâm xuống, ngược lại khiến anh nhẹ nhõm. Ánh mắt anh nhìn cô đã có thêm nhiều dịu dàng.

Cô gái của anh, người con gái của anh, quyết tâm tuyệt tình như vậy là rất tốt.

Nhiêu Tôn cũng sững sờ. Ban nãy anh ấy đứng rất gần Hạ Trú, nhưng không thể ngăn cản tình huống này xảy ra. Từ lúc cô rút dao đến lúc cầm lên chỉ khoảng một, hai giây. Đây là tốc độ gì, quyết tâm gì?

Anh ấy biết nếu Hạ Trú bị ép đến đường cùng thì sẽ rất tàn nhẫn. Cô chưa bao giờ là một người biết nghe theo số trời, chắc chắn sẽ phải phản kích, nhưng cũng không thể ngờ cô tàn nhẫn đến mức này.

Cục diện nhất thời rơi vào thế bí. Ngoài việc thảng thốt ra, anh ấy còn phải nghĩ tiếp theo đây sẽ bảo vệ Hạ Trú an toàn rút lui bằng cách nào. Nói thật lòng, việc đã đến nước này, bắt anh ấy đoán ra hết mọi suy nghĩ của Hạ Trú, anh ấy không làm được nữa. Anh ấy cũng không ngờ chuyện tình này đã khiến Hạ Trú cuồng điên như vậy.

Ánh mắt Hạ Trú dời khỏi gương mặt Lục Đông Thâm, nhìn về phía một Tần Tô đang phẫn nộ và lo lắng: "Lục phu nhân, tôi từng hứa với bà, cả đời này tôi sẽ không dùng mùi hương để hại Lục Đông Thâm. Hạ Trú tôi sẽ không dùng chuyên ngành của mình để hại người. Mấy thủ đoạn hèn hạ, Hạ Trú này cũng không thèm dùng. Nếu tôi muốn giết anh ấy, thì sẽ giống như bây giờ, dao kiếm sẵn sàng."

Tần Tô giật mình trong lòng, hạ giọng: "Cô Hạ, có lẽ việc điều tra của chúng tôi đã khiến cô oan uổng. Cô đừng kích động như vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Bà thật sự sợ rằng cô lại vung một dao lên, mà nhát sau có thể đâm trúng chỗ hiểm ai mà nói trước được. Hạ Trú yêu hận rất phân minh.

Từ từ nói ư? Hạ Trú cười, còn cần phải vậy không?

Cô nhìn về phía Lục Đông Thâm.

Ánh mắt Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối không có oán hận, không có trách móc. Cô cứ thế nhìn sâu vào đáy mắt của anh, bàn tay cầm dao đột ngột rút mạnh. Con dao được rút ra. Lục Đông Thâm kêu hự một tiếng, khóe miệng giật một cái. Vào lúc mọi người nghĩ rằng cô chuẩn bị bồi thêm nhát nữa trút giận thì thấy Hạ Trú quay ngược tay chuyển hướng mũi dao!

"Bé con..."

"Hạ hạ..."

Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn gần như đồng thời buột miệng. Khi Nhiêu Tôn lao tới, Lục Đông Thâm càng nhanh tay hơn, một tay túm lấy con dao Hạ Trú cầm. Nhưng đồng thời hành động ấy cũng đã chạm vào vết thương của anh. Trong khoảnh khắc anh yếu đi, cổ tay Hạ Trú dùng lực, mũi dao Phần Lan cứ thế đâm xuống.

Lần này cô đâm chính mình, cùng một vị trí với Lục Đông Thâm, thậm chí bàn tay Lục Đông Thâm còn phủ lên bàn tay cô. Cô cũng mặc màu đen, nhưng lần này mọi người đã nhìn thấy rõ màu máu đỏ rực. Dòng máu ấy theo lưỡi dao chảy ra ngoài, thấm vào tay Lục Đông Thâm.

Bàn tay Lục Đông Thâm run lên. Anh đang định ôm lấy cô thì bị Nhiêu Tôn giành mất. Anh ấy ôm chặt Hạ Trú vào lòng, đôi mắt long lên như sắp bốc lửa, giận dữ gào to: "Em đang làm gì vậy? Hạ Trú, em đúng là đồ điên!"

Lục Đông Thâm cảm thấy ngón tay mình như xuyên qua một tầng băng đá. Là máu của cô. Lưỡi dao này đâm xuống còn đau hơn cả lưỡi dao đâm vào chính anh. Anh nhìn thấy đôi mắt cô như thấm băng lạnh, muốn ôm cô vào lòng, cũng muốn giận dữ mắng cô như Nhiêu Tôn vậy, cho dù cô đâm anh thêm vào nhát cũng được, đừng tổn thương bản thân như thế.

Mọi câu nói đều tắc nghẹn trong cổ họng. Máu của cô khiến anh đau đến không nói nên lời. Không phải anh chưa từng nhìn thấy máu tươi, không phải chưa từng trải qua lúc ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng duy chỉ có máu của Hạ Trú khiến anh đau tưởng chết. Sắc mặt anh tái mét, lồng ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng khó khăn lắm anh mới nói lên lời: "Cảnh Ninh..."

Gọi xe cấp cứu. Anh hiểu được lưỡi dao ấy sắc bén nhường nào. Cô là con gái, da thịt dày dặn cũng không chịu nổi.

Cảnh Ninh cũng không cần Lục Đông Thâm nói nhiều, lập tức đi gọi điện thoại.

Hạ Trú mặc kệ những lời kêu gào của Nhiêu Tôn, đẩy anh ra, loạng choạng lùi ra sau một bước. Khuôn mặt cô vốn đã trắng, bây giờ vì đau đớn mà càng nhợt nhạt hơn. Nhưng đôi môi cô thì càng lúc càng đỏ, đỏ như máu vậy. Trán cô cũng bắt đầu túa đầy mồ hôi.

"Lục Đông Thâm..." Giọng cô rất thấp, nhưng rất tuyệt tình: "Lưỡi dao này đâm xuống, chúng tôi không ai nợ ai nữa. Từ nay về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi... Không yêu đương, không thù hận, chỉ làm người dưng, sống chết không gặp!"

Sự quyết tâm này khiến tất cả mọi người có mặt đều thảng thốt. Sống chết không gặp! Điều này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả đi vào đường cùng.

Cơ thể Lục Đông Thâm lảo đảo giây lát. Anh phỏa chống vào ghế khách mời bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đỡ được cơ thể, một tay ấn chặt vết thương. Nhưng nỗi đau thật sự không phải do thương tích. Lời Hạ Trú nói còn dữ dội hơn dao kiếm, đâm xuyên qua đỉnh đầu anh, chọc thẳng vào trái tim anh.

Cảnh tượng kinh hồn bạt vía này khiến không ai dám thở mạnh.

Hạ Trú rút dao ra, đau đớn nhưng không nhíu mày lấy một cái. Cô cắn răng, liều mạng giữ vững hơi thở, ném thứ ở trong túi lên mặt bàn, rồi ngay sau đó cũng đâm con dao Phần Lan lên bàn.

Lục Đông Thâm nhìn qua.

Lưỡi dao sắc xuyên qua chiếc nhẫn, ghim chuẩn xác sợi dây chuyền lại.

Là sợi dây ngọc thạch anh tặng cô và chiếc nhẫn đính hôn, cô đã trả lại anh bằng cách ấy.

Cô thật sự làm được rồi, chỉ là người xa lạ, sống chết không gặp.

Hạ Trú không nói thêm một câu nào nữa, loạng choạng đi ra ngoài. Nhiêu Tôn thấy vậy cũng khẩn trương dìu phía sau cô, lần này Hạ Trú không đẩy anh ấy ra. Nguyễn Kỳ đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, không nói gì hết, lập tức đi theo.

Khi họ đi ra gần tới cửa lớn của phòng hội nghị, Lục Đông Thâm quay đầu quát một tiếng: "Nhiêu Tôn!"

Nhiêu Tôn dừng bước, một tay ôm ghì Hạ Trú. Anh ấy quay đầu nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Nhà họ Lục các người giỏi lắm, dám lấy chuyện buồn nhất của cô ấy ra để chọc vào nỗi đau của cô ấy, các người đủ tàn nhẫn." Sau đó anh ấy quét mắt nhìn hội trường một lượt, cất giọng lạnh lẽo: "Từ nay về sau, đắc tội với Hạ Trú là đắc tội với Nhiêu Tôn tôi, tôi xem còn ai dám không màng sống chết, tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!"

~Hết chương 341~