Người Tình Trí Mạng

Chương 324: Chỉ cần anh tin




Cô biết Lục Đông Thâm có phần kỵ Đàm Diệu Minh, Cận Nghiêm đã bắt trúng chỗ kỵ nhất của Lục Đông Thâm để đánh cô trí mạng.

Quả nhiên, Cận Nghiêm mỉm cười nhìn cô và nói: "Giám đốc Hạ, thủ đoạn hay lắm."

Đầu tiên Hạ Trú sững người, ngay sau đó đã lập tức hiểu lời anh ta nói. Sau đó cô mới ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm khiến bản thân tiến thoái lưỡng nan.

Nếu không đẩy Quý Phi ra ngoài lúc này, cô không thể chứng minh được tính cần thiết của cỏ địa hồn trong thành phần thuốc lá; Nhưng nếu đẩy Quý Phi ra ngoài lúc này, thì vừa hay lại chứng thực được dã tâm muốn leo cao của cô.

Những người ngồi đây ai cũng tinh ranh và nhạy bén. Có thể giữ vững được vị trí của mình, làm gì có ai không thông minh? Họ nhìn Hạ Trú, trong ánh mắt ngoài sự ngờ vực còn có sự hà khắc.

"Tôi không cần biết anh nghĩ gì, tóm lại, tôi không có ý hại tổng giám đốc Lục." Hạ Trú lạnh lùng đáp.

"Vậy vì sao rõ ràng trong công thức có cỏ địa hồn mà cô giấu nhẹm đi không báo?"

Hạ Trú trả lời đường hoàng: "Một là xưa nay không mấy người biết đến cỏ địa hồn, hai là nó đích thực có tác dụng an thần. Tôi không muốn gây thêm nhiều phiền phức, để kẻ có ý xấu lấy đó làm điểm yếu. Khi chiết tách các loại thực vật thuần túy, có lợi thì cũng có hại, chỉ cần giữ được liều lượng chuẩn xác thì sẽ không gây tổn hại tới sức khỏe."

"Liều lượng chuẩn xác?" Cận Nghiêm nhướng mày: "Bao nhiêu thì được gọi là chuẩn xác?"

"Hàm lượng cỏ địa hồn trong mỗi cây thuốc lá vào khoảng 0.5g."

Cận Nghiêm nhìn cô: "Cô chắc chứ?"

"Mọi tỷ lệ trong thuốc lá đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt, đương nhiên là tôi chắc chắn."

"Nói cách khác, cô là người kiểm tra cuối cùng?"

Hạ Trú đáp: "Phải."

Khóe miệng Cận Nghiêm hơi nhếch lên. Anh ta nhìn cô một lúc lâu, rồi bất thình lình hỏi: "Mũi của giám đốc Hạ rất nhạy bén phải không?"

Hạ Trú nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt nghi ngờ.

"Tôi chỉ tò mò thôi, nếu thành phần trong thuốc lá bỗng nhiên tăng lên hay bớt đi, tôi nên tin vào mũi của cô hay nên tin vào các thiết bị đo lường đây?"

Hạ Trú hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt những ngón tay lạnh lẽo: "Nếu thành phần thuốc lá có thay đổi, tôi có thể ngửi được."

"Tôi rất tin tưởng bản lĩnh của giám đốc Hạ." Hiếm khi thấy Cận Nghiêm hùa theo ý của cô: "Ai ai cũng nói bậc thầy mùi hương có một khứu giác trời sinh, không ai vượt qua được, không ai thay thế được. Bài kiểm tra của giám đốc Hạ khi vào Hội văn thuật năm xưa có thể nói là đã làm chấn động cả ngành."

Hạ Trú không kỳ lạ khi anh ta biết chuyện này. Từ sau bài thi đó, không ít người trong ngành biết đến chuyện mới xuất hiện một bậc thầy mùi hương.

Cận Nghiêm đứng lên, rút một điếu thuốc trong hộp ra, chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Trú: "Theo tôi được biết, mũi của một bậc thầy mùi hương nhạy tới mức chỉ cần ngửi qua là cũng biết được tỷ lệ thành phần, tôi nói không sai chứ?"

Hạ Trú trầm giọng xuống: "Phải."

Hàm lượng thành phần là bao nhiêu đối với cô mà nói không khó khăn khi phải dùng mũi phân biệt, đây cũng không phải bản lĩnh hiếm có gì, một nhà điều chế hương có thâm niên lâu năm cũng có thể luyện thành.

Cận Nghiêm đưa điếu thuốc trong tay mình cho cô: "Cô ngửi thử xem, thành phần có thay đổi gì không?"

Hạ Trú ngập ngừng.

"Giám đốc Hạ?" Cận Nghiêm lên tiếng gọi cô.

Hạ Trú ngước mắt lên.

Cô vô tình chạm phải ánh mắt của Lục Đông Thâm. Anh vẫn vững vàng, vẫn nghiêm nghị, không nhìn ra vui buồn mừng giận. Những người xung quanh cũng đang nhìn cô, dường như đang chờ đợi kết quả từ phía cô.

Cô bấm bụng đón lấy điếu thuốc, ngửi thử sau đó nói: "Không có."

Cận Nghiêm gạn hỏi: "Có nghĩa là tỷ lệ thành phần của điếu thuốc này không bị thay đổi, đúng không?"

Hạ Trú không trả lời.

"Giám đốc Hạ, vì sao cô không nói gì?"

Hạ Trú nhẹ nhàng xoay qua xoay lại điếu thuốc, nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng bật cười.

Nụ cười đắng chát.

Lục Đông Thâm vẫn nhìn cô từ đầu tới cuối, thấy vậy, đầu mày hơi nhíu lại.

Hạ Trú cứ cười mãi, cười đến nỗi tất cả mọi người đang ngồi trên ghế đều thấy cô quái đản. Ngay cả một Lục Khởi Bạch nãy giờ đứng ngoài cuộc cũng thấy quá đỗi lạ kỳ. Anh ta nhìn cô, dần dần, trong ánh mắt xuất hiện một chút hứng thú.

Hạ Trú cảm thấy chung quy mình đã rơi vào một cái hố. Giống như đằng sau có một bàn tay đang không ngừng đẩy cô xuống hố. Khi vấn đề của Quý Phi được giải quyết cũng là lúc cô bị nghi ngờ. Mà đúng lúc này, mũi của cô lại gặp chuyện. Nhưng chuyện này cũng rất vừa phải, không phải là cô không hoàn toàn ngửi được nữa.

Tất cả đều giống như một sự ngẫu nhiên.

Nhưng, làm gì có nhiều sự ngẫu nhiên đến thế?

"Tôi không ngửi được tỷ lệ có gì thay đổi không." Cô không giấu giếm.

Một câu nói khiến tất cả mọi người sững sờ.

Biểu cảm trong ánh mắt Lục Đông Thâm khựng lại một chút.

Cận Nghiêm không ngờ cô lại nói như vậy: "Câu này có nghĩa là gì?"

"Tôi có thể ngửi được thành phần, nhưng tôi không thể ngửi ra tỷ lệ."

Lại có những tiếng thì thầm vang lên.

Hạ Trú biết nói ra câu này sẽ chẳng ai tin tưởng, nhất là Cận Nghiêm. Quả thật, anh ta đã cười: "Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái thông minh như giám đốc Hạ đấy."

Một câu nói đã phán tội tử hình cho cô.

Phải, câu nói của cô khiến người ta hiểu lầm.

Nếu Cận Nghiêm lôi thuốc lá ra nói thì chứng tỏ thuốc lá nhất định đã bị kẻ nào đó giở trò. Bây giờ cô không ngửi ra được, nói mũi có vấn đề, chẳng qua là muốn giải thoát cho bản thân.

Làm sao để chứng minh mũi cô có vấn đề?

Không thể chứng minh được, đâu phải vấn đề bệnh lý gì.

Có thể chứng minh cô ngửi được, nhưng không thể chứng minh cô không ngửi được. Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng cô đang dối trá.

"Chúng tôi kiểm tra ra mỗi một điếu thuốc trong hộp thuốc lá này có thành phần cỏ địa hồn đều vượt quá 2g. Mỗi ngày tổng giám đốc Lục hút trên dưới bốn điếu, nếu có buổi tiếp khách sẽ là từ 6 đến 8 điếu, thế nên lượng cỏ địa hồn anh ấy hút vào mỗi ngày đã vượt quá phạm vi hàm lượng quy định mà giám đốc Hạ nói. Theo như chúng tôi điều tra được biết, mỗi ngày hít vào người trên 5g cỏ địa hồn dần dần sẽ gây ra tình trạng lệ thuộc, hút một lượng lớn còn khiến tim có tình trạng co thắt dữ dội, nghiêm trọng hơn nữa có thể dẫn tới khó thở và tử vong. Tỷ lệ cỏ địa hồn trong thuốc lá được giám đốc Hạ kiểm soát vừa vặn, có thể nhanh chóng đạt được hiệu quả khiến người ta nghiện nhưng vẫn chưa đến mức tử vong. Cho dù hút nhiều, cùng lắm cũng chỉ đau tim mà thôi. Thử hỏi, một sự cân đo đong đếm chuyên nghiệp như vậy, ai có thể làm được?"

Mọi người chợt suýt xoa.

Hạ Trú nhìn điếu thuốc trước mắt với vẻ khó tin. Ban nãy cô đã nghĩ tới chuyện sẽ có người động tay động chân, nhưng tuyệt đối không thể ngờ lại có người bỏ một hàm lượng cỏ địa hồn cao như vậy vào thuốc lá.

Điều này là không thể.

Rốt cuộc ai có thể lặng lẽ gia tăng thành phần trong thuốc lá?

Chuyện này thật quá quái đản.

Lục Đông Thâm luôn hút thuốc trước mặt cô, vậy mà cô không phát hiện ra?

Hạ Trú cảm thấy như có một cây gậy đập thẳng vào đầu khiến đầu óc mình ong ong. Theo tình hình hiện tại thì mũi của cô không phải hôm nay mới có vấn đề, đã mấy ngày rồi.

Cô hoàn toàn không biết, nguyên nhân là vì mấy hôm nay cô không dùng đến khứu giác để làm các công việc quá tỉ mỉ.

Những lời nói của Cận Nghiêm rơi vào tai cô cũng trở nên mơ mơ hồ hồ. Anh ta nói với mọi người: "Thành phần thuốc lá không khó kiểm tra ra. Skyline cũng có phòng thực nghiệm để chiết tách và đo đạc tỷ lệ thành phần. Số liệu hôm nay chúng tôi có được là kết quả sau nhiều lần kiểm tra đi kiểm tra lại. Lúc đó, có người làm chứng ghi chép."

Hạ Trú cảm thấy dòng máu trong người mình như chảy ngược.

Cô bất lực ngẩng đầu lên.

Không nhìn Cận Nghiêm, không nhìn ai khác, chỉ nhìn Lục Đông Thâm.

Người khác không tin cô cũng không sao cả, chỉ cần anh tin cô.

Chính anh từng nói, anh tin cô.

Nhưng Lục Đông Thâm không nhìn cô.

Góc nghiêng của anh lạnh lùng, sa sầm lại.

Anh nhìn chằm chằm điếu thuốc trong im lặng, cơn đau trong trái tim từ từ dâng lên khiến anh nhíu mày.

Cho tới khi Tần Tô lên tiếng. So với lúc nãy, giọng bà vừa thảng thốt vừa bi lạnh: "Cô Hạ, cô từng hứa với tôi điều gì!"

Câu nói này giống như một mồi lửa đột ngột làm nổ tung mọi cảm xúc Hạ Trú vẫn chôn vùi. Cô chống hai tay lên mặt bàn, nói rành mạch: "Tôi chưa bao giờ thêm thắt tỷ lệ thành phần, chuyện này không phải do tôi làm!"

~Hết chương 324~