Hạ Hạ, sau này em thích làm gì thì cứ làm đi, mọi chuyện của em đều không liên quan gì tới anh nữa.
Trong tháng máy có khoảng bốn, năm người.
Lục Đông Thâm vừa như mặt trăng giữa những ngôi sao sáng, vừa như hạc giữa bầy gà, tuấn tú, thẳng tắp. Anh vẫn mặc nguyên một bộ vest, vô cùng nghiêm túc, nhất là chiếc cà vạt được thắt không một chút sai sót, không còn nhàu nhĩ, rối loạn như đêm qua nữa.
Anh không nói gì, ánh mắt hướng thẳng về phía cô, khuôn mặt như một mặt hồ phẳng lặng, không dấy lên một gợn sóng nào. Ngược lại, giám đốc phòng Kinh doanh đứng bên cạnh thì chào hỏi cô rất nhiệt tình.
Tưởng Ly bị ánh mắt của Lục Đông Thâm dồn ép, tưởng chừng như lùn đi còn một mẩu. Trái tim hỗn loạn, cô lên tiếng: “Tôi ấn nhầm, ấn nhầm rồi, tôi định đi lên cơ, mọi người xuống trước đi ạ.”
Gót chân đang chuẩn bị chuồn lẹ thì Lục Đông Thâm giơ tay giữ thang máy lại, khẽ quát: “Vào đi.”
Da đầu Tưởng Ly căng ra, huyệt thái dương cũng giật lên từng cơn đau đớn.
Cô cảm thấy nếu đúng như những gì cô suy đoán, cách tốt nhất bây giờ chính là né tránh không gặp mặt Lục Đông Thâm, cho dù dùng điện thoại trao đổi cũng tốt hơn là gặp mặt trực tiếp. Cô sợ nhất anh sẽ nói câu: Hạ Hạ, sau này em thích làm gì thì cứ làm đi, mọi chuyện của em đều không liên quan gì tới anh nữa.
Con người ta thật là kỳ lạ.
Dù là ba năm trước hay ba năm sống ở Thương Lăng, cô vẫn ghét nhất là bị người ta gò ép. Tả Thời không bao giờ can dự vào những quyết định của cô. Nhiêu Tôn quyền thế là vậy nhưng lần nào cũng chịu lép vế. Cả Đàm Diệu Minh cũng dung túng cô hết mức.
Chỉ có mình Lục Đông Thâm, vừa nuông chiều cô lại đồng thời trói buộc cô.
Cô bỗng quen với sự can dự của anh trong mọi việc.
Lục Đông Thâm vẫn đang ấn thang máy, không có bất kỳ hành động nào khác, vững vàng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, hơi lạnh. Bên cạnh toàn là các cán bộ cấp cao của công ty, tất cả đều đang mắt tròn mắt dẹt chứng kiến cảnh tượng này. Tưởng Ly không còn cách nào khác, đành bấm bụng bước vào thang máy.
Vừa bước vào thì cánh cửa thang máy cũng khép lại ngay tức khắc.
Bên cạnh và đằng sau lưng Lục Đông Thâm đều đã có người. Tưởng Ly không còn chỗ nào khác, đành phải đứng trước mặt anh. Diện tích trong thang máy có to cách mấy cũng to được đến đâu? Cộng thêm việc vóc dáng Lục Đông Thâm thuộc hàng cao to, tuy rằng cô quay lưng về phía anh nhưng thật ra vẫn dựa rất sát, hoàn toàn cảm nhận được rõ nét hơi thở của anh phả xuống.
Nặng nề, ấm nóng.
Làm nóng rẫy gáy cô rồi lại theo đường của từng lỗ chân lông, len lỏi vào trong thiêu đốt huyết mạch cô.
Cô nhớ lại cảnh tượng anh đè lên người mình tối qua.
Khuôn mặt anh vùi sâu vào mái tóc, hõm cổ và áp lên má cô, bờ môi nóng rực cứ thế men dần xuống. Anh thở dốc những tiếng trầm thấp, hơi thở nặng nhọc ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Trong vô thức, Tưởng Ly cảm thấy trái tim mình rung rinh nhè nhẹ, giống như giây phút tối qua khi anh ngậm chặt lấy ngực cô.
Nó cứ thế làm bỏng cả trái tim cô.
Ngực trái hình như lại nhói đau rồi, hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
Người đàn ông này đúng là một loại kịch độc trí mạng, cũng là liều thuốc giúp người ta hồi sinh.
Cho dù anh không làm gì cả, chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến người ta rung động không thôi.
Khiến cô nhớ tới con rắn trong Vườn địa đàng, là nguồn gốc tai họa, là đáy vực sâu thẳm mê hoặc chúng sinh.
“Tìm anh có việc gì sao?” Bất thình lình, Lục Đông Thâm lên tiếng sau lưng cô.
“Hả?” Tưởng Ly quay đầu lại nhìn anh, thấy anh vẫn đang im lặng chờ câu trả lời từ cô. Lúc này cô chợt hiểu ra, ban nãy cô nói mình định đi lên… Ở trên đầu Dương Viễn làm gì còn ai nữa? Chỉ còn phòng làm việc của tổng giám đốc thôi. Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, dù có sầu não thì cũng không thể cứu vãn được gì nữa, cô đành hứng gió tiến lên: “Cũng không phải, không còn chuyện gì nữa.”
Lục Đông Thâm trầm mặc nhìn cô, đôi mắt mơ hồ như đựng sương, không thể nhìn thấu tâm tư bên trong.
Cô quay đầu lại, chấp nhận làm một con đà điểu. Lát sau, cô lại không kìm được lòng mình lén lén liếc nhìn lên cửa thang máy. Bóng người đàn ông in lên lớp kim loại vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Cô vội vàng quay mặt đi, trái tim đập thình thịch.
Thang máy từ từ đi xuống.
Tưởng Ly cảm thấy mồ hôi lạnh nơi sống lưng cũng đang chảy từ từ. Cô cụp mắt nhưng vẫn cảm nhận được Lục Đông Thâm đang nhìn mình. Có lẽ là ảo giác của mình, cô chỉ còn biết tự an ủi bản thân như vậy, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô lại nghe thấy Lục Đông Thâm nói một câu: “Tối nay anh có buổi tiếp khách với người của thành phố, tan làm em tự ăn cơm đi, không cần đợi anh.”
Cả người Tưởng Ly căng ra, trong đầu như có ngàn vạn quả bom ẩn vừa nổ tung. Sau đó cô nhạy bén nghe thấy tiếng xuýt xoa vang lên tứ phía.
Cô thầm nghĩ trong lòng: Lục Đông Thâm, anh làm vậy là đâm đầu vào chỗ chết à?
Cô vẫn luôn cho rằng Lục Đông Thâm có thể bất chấp như vậy trong vòng tròn bạn bè chẳng qua là vì anh cậy mình không có nhiều bạn, nhưng bây giờ…
Cô đang mải nghĩ thì cánh cửa thang máy bật mở, đã xuống tới tầng một.
Bấy giờ Tưởng Ly mới bàng hoàng, sao cô không ấn tầng của mình mà lại đi theo xuống tầng một thế này?
Ngoài cửa thang máy cũng có một vài người đứng, hầu hết đều là nhân viên của Skyline, nhưng Lục Đông Thâm thì vẫn bất động. Anh không nhúc nhích, những người ở phía sau cũng không dám đi ra. Người bên ngoài nhìn thấy tổng giám đốc đứng bên trong lại càng không tiện chen vào.
Nhất thời, thang máy cứ bị mắc lại tại đó.
Xung quanh bắt đầu có người rì rầm to nhỏ.
Cuối cùng, vẫn đến lượt Giám đốc phòng Kinh doanh nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc Lục, tới rồi ạ.”
Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn cô, hơi mím môi lại, không nói thêm gì nữa, đi ngang qua bên cạnh cô, chỉ để lại một mùi da thuộc trộn lẫn hương gỗ cực nhạt.
Những người bên trong thang máy lục tục bước ra, cả cô cũng thẫn thờ đi ra trong lúc mải nhìn theo bóng Lục Đông Thâm. Sau khi cửa thang máy đóng lại sau lưng, chẳng hiểu sao trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc khác lạ, thứ cảm xúc ấy gọi là dũng khí.
“Ấy!” Cô buột miệng kêu lên.
Rõ ràng là một tiếng kêu rất nhỏ, chí ít thì bản thân cô cảm thấy vậy. Giữa một đại sảnh công ty người qua người lại tấp nập, bất kỳ một tiếng giày cao gót nào ngang qua cũng có thể dìm chết âm thanh của cô. Thế nhưng, Lục Đông Thâm đã nghe thấy.
Anh dừng bước, quay người nhìn về phía cô.
Tưởng Ly rảo bước tiến lên, khẩn trương lên tiếng trước khi ngừng thở.
“À… đoạn băng đó em đã xem rồi, cả Giang sơn đồ em cũng đã kiểm tra, cảm ơn anh.” Cô đứng trước mặt anh, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ừm.” Trên đầu vang lên một tiếng rất lạnh nhạt.
Tưởng Ly ngước mắt lên, thấy ánh mắt anh quả nhiên lạnh lùng y như tiếng nói. Cô bấm bụng hỏi: “Anh vẫn còn giận à?”
“Ừm.” Lục Đông Thâm lại hững hờ buông ra một chữ, nhưng có vẻ dịu dàng hơn tiếng ban nãy một chút.
“Vậy tức là tối qua chúng ta đã cãi nhau?”
“Ừm.”
Tưởng Ly ngẫm nghĩ: “Thế thì anh đừng giận nữa.”
“Vì sao chứ?” Cái miệng vàng ngọc của Lục Đông Thâm nói thêm được vài tiếng.
Tưởng Ly ngó nhìn đám người đằng sau đang đứng đợi anh, hít sâu một hơi rồi ghé sát lại: “Anh cúi thấp đầu xuống một tý, cao quá đi.”
Khóe miệng Lục Đông Thâm khẽ giật giật. Anh không nói gì nhưng vẫn cúi đầu.
Cô áp miệng vào tai anh, thì thầm: “Sau anh em tuyệt đối sẽ không chủ động gặp gỡ Nhiêu Tôn đâu, em đảm bảo với anh đấy.”
Lục Đông Thâm nghe xong, đã hơi rướn môi lên. Anh ngẩng đầu, ngữ khí cũng ôn hòa hơn nhiều: “Được rồi.”
“Vậy anh đi công việc đi.” Sự áp lực trong lòng Tưởng Ly phút chốc tan biến, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
“Đợi đã.” Lục Đông Thâm gọi giật cô lại.
Tưởng Ly xoay người.
Lục Đông Thâm tiến thêm hai bước, đứng lại trước mặt cô: “Tối nay anh sẽ cố gắng kết thúc sớm, dù có muộn đến mấy, em cũng phải đợi anh cùng ăn cơm.”
Tưởng Ly ngạc nhiên: “Ban nãy anh còn nói không cần đợi anh mà.”
“Ban nãy là ban nãy, bây giờ anh đổi ý rồi.” Lục Đông Thâm giơ tay véo má cô, ánh mắt đong đầy nụ cười: “Nhất định phải đợi anh đấy.”
~Hết chương 149~