Người Tình Thay Thế Của Bá Tổng Một Đời Vợ

Chương 29




29.

“Tiểu Thảo, bên này!”

Chẩm Lập Phong đến rất nhanh, anh hạ cửa kính gọi Vệ Tiểu Thảo mau lên xe.

“Sao qua nhà Sáu ngón mà không báo với anh một tiếng, hôm nay anh rảnh mà, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Vệ Tiểu Thảo vừa ngồi lên xe, Chẩm Lập Phong không nhịn nổi mà lải nhải. Hôm nay tỉnh dậy phát hiện không thấy Vệ Tiểu Thảo đâu, xe bán đồ ăn cũng ở nhà, qua chỗ thường bán hàng cũng không thấy người đâu cả, quả thật dọa anh sợ chết khiếp.

Anh thật sự sợ Vệ Tiểu Thảo lại bỏ đi lần nữa, anh hoàn toàn không muốn nhớ lại quãng thời gian sau khi ly dị mình đã sống như thế nào đâu.

Anh và Tiểu Thảo đã cùng nhau vượt qua thuở thiếu thời không có gì trong tay, không có đối phương, anh như bị khoét rỗng một nửa linh hồn, sống mà chẳng thiết gì.

Vệ Tiểu Thảo nghe anh nói vậy chỉ cười cười: “Hôm qua ông chủ mới đi công tác về, tôi không muốn anh phải vất vả, ở nhà nghỉ ngơi là được, không muốn quấy rầy anh mà.”

“Anh tình nguyện vất vả.” Chẩm Lập Phong lẩm bẩm một câu, rồi cao giọng như muốn bày tỏ thái độ mà lặp lại, “Anh tình nguyện ra ngoài vất vả với em, chứ không muốn thoải mái ung dung chờ đợi một mình.”

Chỉ cần Vệ Tiểu Thảo bằng lòng nán lại trong tầm mắt của anh, cho dù có bắt anh vác bình oxy đi leo đỉnh Everest thì anh cũng sẵn lòng.

Vệ Tiểu Thảo quay đầu nhìn Chẩm Lập Phong một cái, đột nhiên cười lên, không biết là đang cười ai.

Trong xe bỗng chốc im lặng, vẫn là Vệ Tiểu Thảo nói trước: “Bé út vừa kiểm tra ra là đang mang thai, tôi qua thăm một chút.”

Cậu không nói vì sao mình lại thân với nhóc Sáu ngón, cũng không nói sao bản thân có thể tìm thấy chỗ ở của người mới chỉ gặp lần đầu tại tiệc cưới.

Trong lời nói của cậu toàn là lỗ hổng, nhưng Chẩm Lập Phong chẳng nghi ngờ chút nào, tựa như vẫn chỉ xem Vệ Tiểu Thảo là người làm thuê mới lên thành phố vậy.

Chẩm Lập Phong chỉ vui vẻ hùa theo: “Nhanh vậy à? Kiểm tra sức khỏe chưa, bác sĩ bảo sao.”

“Mọi thứ đều tốt…” Vệ Tiểu Thảo nói mấy câu tán gẫu mà lúc nãy nhóc Sáu ngón đã nói với cậu rất tự nhiên, “Chồng em ấy chăm sóc em ấy rất tốt, đang đi chợ mua thức ăn về nấu, xem chừng dày công hầu hạ lắm.”

“Thằng nhóc Sáu ngón này, bình thường trông lù đù thế mà đến chuyện này còn nhanh hơn cả ông đây.”

Chẩm Lập Phong mà vui quá thì sẽ lộ ra bản chất chợ búa hồi xưa, Vệ Tiểu Thảo quay đầu nhìn anh rồi chậm rãi mở miệng.

“Thật ra ông chủ cũng có thể mà.” Vệ Tiểu Thảo cúi đầu vuốt ve mấy ngón tay dù có làm thế nào cũng không mịn màng hơn được của mình, “Nếu đã ly dị rồi, anh hoàn toàn có thể tìm đến cuộc sống mới.”

Chẩm Lập Phong đánh lái quẹo xe bật đèn cảnh báo rồi tấp vào chỗ đậu xe tạm thời.

Cả người anh đang run hết cả lên, hô hấp cũng vội vàng nặng nề, nhưng Vệ Tiểu Thảo vẫn tiếp tục nói.

“Anh không cần lo cho tôi đâu, tôi tự nuôi được bản thân, ông chủ có đuổi tôi cũng không sao… Đúng rồi, lần trước mợ của anh còn đến nhà nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh có muốn gặp một lần không?”

“Sao em lại…”

Chẩm Lập Phong vừa mở miệng, Vệ Tiểu Thảo bị giọng nói nghẹn ngào của anh chặn miệng lại.

Chẩm Lập Phong uất ức chết mất, vừa dừng xe lại anh đã tháo dây an toàn ra kéo Vệ Tiểu Thảo vào trong lòng, Vệ Tiểu Thảo vẹo cả người, khó chịu không thoải mái lắm.

“Sao em lại… có thể nói như vậy với anh chứ.”

Cái tên Alpha này lại khóc rồi, đáng khinh thật đấy.

Vệ Tiểu Thảo vừa nghĩ, vừa vuốt ve gáy Chẩm Lập Phong.

Bao năm vậy rồi mà vẫn chỉ biết khóc thôi.

Nhưng lại đánh trúng cái tính mềm lòng của cậu.

Cái thứ gì đâu*.

*gốc 狗东西 thô ra tí là đồ chó má, cái thứ chó má nhưng mà tui thấy tục quá á, không hợp hoàn cảnh lắm, bà con có góp ý gì cứ bảo nhen.