Người Tình Thần Bí

Chương 7: Lời Thần nói




Người chết không phải là tên giao đồ ăn cho cô đấy chứ?

Không thể nào trùng hợp đến vậy…

Đông Phù thấy cô chăm chú nhìn tin tức, cất lời: “Thần sẽ trừng phạt hắn.”

“Hớ.” Khương Dao thất thần, tưởng rằng Đông Phù đang nhắc tới kẻ giết người kia: “Luật pháp sẽ trừng phạt hắn.”

Cô đè nén nỗi bất an trong lòng và nói với anh ta: “Tôi xin lỗi, hôm nay tôi hơi quá khích.”

Cô gặp phải quá nhiều người kỳ quái, trong lòng luôn hoảng hốt, lo lắng nên sáng nay mới nổi quạu như vậy. Thật ra Đông Phù không hề làm gì sai, có điều phản ứng của anh ta không hề giống như cô nghĩ, nên mới làm cô càng sợ hãi.

“Tôi xin lỗi, cũng là do tôi làm cô sợ.” Anh ta đang nói về việc mình quỳ gối.

Khương Dao lắc đầu: “Tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Dưới gối đàn ông dát vàng, hẳn Đông Phù cũng không muốn ai biết tới chuyện này.

Ánh mắt của Đông Phù dịu đi, anh ta nhìn cô: “Cảm ơn cô.”

Khương Dao cười: “Đó là vinh hạnh của tôi.” Cô bắt chước câu trả lời của anh ta.

Hai người nhìn nhau rồi bật cười.

“Tôi có một câu hỏi.” Khương Dao mở miệng.

“Cô hỏi đi.”

Khương Dao dịch ngón tay trên ly trà sữa: “Mối quan hệ giữa tôi và người trên bức ảnh là như thế nào?” Buổi chiều, cô đã ngẫm hết tất cả khả năng mà mình nghĩ ra được. Đông Phù mời cô vẽ tranh với giá siêu cao, bức ảnh vô cùng quý giá, người ở trong ảnh cầm cuốn sổ của cô, anh ta cầu xin cô đừng vứt bỏ nó…

Nghĩ thế nào cũng thấy cô với người trên bức vẽ có quan hệ gì đó.

Lẽ nào cô bị mất trí nhớ?

Thật ra người trên bức ảnh là người chồng đã mất của cô?

Vì quá đau buồn nên cô mới quên hết tất cả?

Người trên lầu là ba của cô?

Nếu mà cô giàu như vậy… Thì hẳn là sẽ không vì một người đàn ông mà bị mất trí nhớ… Khương Dao nghĩ bụng.

“Cô có tin vào thần linh không?”

Lại nữa rồi.

Khương Dao mỉm cười rồi nhìn anh ta: “Tôi không tin. Sau này anh đừng hỏi câu này nữa.”

“Vậy cô có tin vào vận mệnh không?” Đối phương hỏi vô cùng trịnh trọng.

Có khác gì nhau sao?

Khương Dao mỉm cười: “Chuyện này liên quan gì tới tôi?”

Vẻ mặt của Đông Phù trở nên nghiêm túc: “Nếu đến một ngày, cô tin vào vận mệnh thì tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.”

“Tôi tin.” Khương Dao vẫn giữ nụ cười trên môi: “Có thể kể cho tôi được không?”

“Cô không thành tâm.” Đông Phù quay đi chỗ khác: “Tôi hiểu các người quá mà.” Nói tin thật ra là không tin. Nói không tin, thật ra là tin. Lời nói gió bay không đáng tin cậy.

Khương Dao: “…”

Tôi xin anh hãy trả lời câu hỏi của tôi trước có được không.

Hỏi ngược lại trước khi trả lời, hơi bất lịch sự rồi đó!

“Khi cô tin vào vận mệnh, cô sẽ biết được quan hệ đó là gì.”

“Hầy.” Khương Dao nhức đầu: “Anh ta còn sống không?”

Đối phương sững sờ.

Khương Dao hơi hồi hộp… đẹp trai như vậy mà lại chết sớm sao?

“Tôi không biết có được tính là tồn tại hay không.” Đông Phù nhíu mày.

Đáng thương vậy trời, bị trở thành người thực vật sao? Khương Dao thở dài một hơi: “Đáng tiếc.”

“Ngài ấy có thể sống lại.” Đông Phù khẳng định chắc như đinh đóng cột.

“Ừm ừm.” Khương Dao nhìn anh ta với vẻ thương cảm: “Hãy tin vào kỳ tích của y học.” Trong lòng cô thấy cảm động: “Chờ đã, người ở trên lầu chẳng lẽ là…”

Đông Phù nói anh rất yếu, không thể xuống lầu, vừa hay người trên ảnh chụp lại là người thực vật. Chuyện là vậy chăng?

“Đúng vậy.”

Khương Dao hít một hơi.

Thì ra người ở trên bức vẽ là chủ nhân của biệt thự Thôn Minh? Giờ đã bị biến thành người thực vật, đang nằm ở tầng ba?

Trong mắt Khương Dao chợt lóe lên tia sáng: “Vậy hai người có quan hệ gì?” Đông Phù giàu có như vậy, vì sao lại tự xưng là quản gia của một người thực vật chứ?

“Chủ tớ.”

Há?

Đông Phù tỏ ra rất tự nhiên, vẻ mặt cung kính: “Tôi sinh ra là để phục vụ ngài ấy.”

Hớ?

Khương Dao đầu đầy chấm hỏi.

“Không có ngài ấy thì cũng không có tôi. Ngài ấy ban cho tôi sinh mệnh.” Đông Phù hơi mỉm cười, trong mắt đong đầy tình cảm.

Khương Dao như thể bừng nắng hạ.

Ồ, thì ra anh ta không phải chồng mình, mà là chồng của Đông Phù.

Quan hệ chủ tớ… Chơi cái trò gì mặn chát…

Vậy vận mệnh gì đó thì mắc mớ gì tới tôi chứ? Khương Dao không hiểu. Chẳng lẽ là phận chung chồng?

Thế này thì cũng éo le quá rồi nhé!

Càng nói càng chẳng hiểu làm sao, Khương Dao uống một ngụm trà sữa, vò đầu: “Chúc hai người hạnh phúc, tôi đi ngủ đây.”

“Ngủ ngon.”

Khương Dao trở lại phòng ngủ và gọi điện cho chủ quán cơm ngày hôm qua, cô hỏi: “Ông chủ Chu, anh có biết anh chàng hôm qua giao cơm tới cho tôi không?”

“Hôm qua tôi không gọi giao hàng tới giao, tôi bảo Tiểu Trương giao! Cô cũng biết mà.”

“Hả?” Giọng vịt đực của Tiểu Trương rất đặc biệt, không lý nào cô không nhận ra. Rõ ràng tối qua không phải Tiểu Trương!

“Sao thế cô Khương? Hôm qua cô xuống lầu lấy cơm còn gặp cậu ta mà, Tiểu Trương vừa cắt tóc đã không nhận ra rồi sao?” Anh Chu cười.

Cô bỗng thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mặt mày Khương Dao trở nên trắng bệch: “Ý của anh là hôm qua tôi không chỉ lấy cơm, mà còn đi xuống lầu, hơn nữa gặp cả Tiểu Trương sao?”

“Đúng vậy.” Anh Chu ngưng cười, anh ta nhận ra Khương Dao có chút bất thường: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Khương Dao hoảng loạn, không đáp.

“Này Tiểu Trương, qua đây!” Bên kia truyền đến tiếng í ới của anh Chu, “Cậu bị sao thế, hôm qua có thật là đã giao cơm đến tận tay cô Khương không?!”

“Chắc chắn là đưa rồi mà!” Giọng ấm ức của Tiểu Trương vang lên, ngay sau đó âm thanh rõ ràng hơn: “Chào chị Khương.” Điện thoại đã ở trong tay Tiểu Trương.

Khương Dao siết chặt điện thoại, giọng run run: “Tối qua chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”

“Ở dưới lầu của chị ạ.”

“Tôi mặc gì?”

“Đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo khoác.” Tiểu Trương không hiểu nổi, “Trên đồ ngủ có in hình Doraemon siêu bự.”

Khương Dao đau đầu.

Bộ đồ ngủ đó cô mới mua, tối qua là lần đầu tiên cô mặc nó. Nếu Tiểu Trương chưa từng gặp cô thì không thể nào biết được.

Vấn đề là tối qua cô không hề xuống lầu! Không hề lấy cơm hộp! Cũng không hề gặp Tiểu Trương!

“Chị Khương, chị không được đổ oan cho em như thế!” Tiểu Trương cảm thấy rất oan ức: “Tối qua rõ ràng em đã giao cơm đến tận tay cho chị mà!”

“Ừm ừm được rồi, làm phiền rồi.” Khương Dao vội vàng cúp máy.

Cô lập tức ngồi xuống.

Sao có thể!

Chết tiệt, đây là cái chủ nghĩa huyền bí khỉ gió gì chứ!

Khương Dao không tin tà ma, cô bắt đầu kiểm tra điện thoại triệt để. Ai thật ai giả chỉ cần kiểm tra camera tối qua chẳng phải sẽ biết sao!

Tiếng đập cửa vang lên.

“Cô Khương, tôi đã chuẩn bị sữa bò trước khi ngủ cho cô.”

Hửm? Khương Dao nhíu mày mở cửa: “Tôi không có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ.”

Đông Phù mỉm cười: “Hôm nay tâm trạng cô không ổn, vẫn nên uống một ly thì tốt hơn.”

Khương Dao nhận lấy: “Cảm ơn.”

Đông Phù không rời đi, đứng ở cửa nhìn cô.

Khương Dao hiểu ý, trong đầu cô đã đinh ninh sẽ gọi điện cho bác bảo vệ, cô uống một hơi hết ly: “Được chưa?”

Đông Phù nhận ly: “Chúc cô ngủ non.”

Một phút sau, Khương Dao thiếp đi.

Hơn mười tiếng sau, cô mới tỉnh dậy.

“Woa, hôm nay nắng to thật.” Cô híp mắt nhìn điện thoại, tám giờ, giao diện điện thoại là danh bạ, đúng lúc lại là số điện thoại của bác quản lý.

Sao lại mở số của bác bảo vệ ra thế này? Khương Dao xuống giường, chắc là tối qua cô ấn nhầm.

Cô xuống lầu, Đông Phù đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Chúc buổi sáng tốt lành, cô Khương.”

“Chào buổi sáng.”

“Tối qua cô ngủ ngon không?”

“Cực kì ngon giấc, sữa bò của anh rất hiệu quả.”

Đông Phù kéo ghế ra cho cô, “Hết lòng phục vụ vì cô.”

Khương Dao ngồi xuống, nhìn Đông Phù: “Tôi xin lỗi lần nữa vì hành vi thái quá của mình ngày hôm qua.” Chỉ vì gặp phải dăm ba người không đâu muốn có được cuốn sổ, kết quả cô lại trút hết cơn giận của mình lên người Đông Phù.

Chắc là cô bị điên rồi, sao cô có thể nổi giận với ông chủ của mình được cơ chứ!

“Không sao, tôi quên rồi.”

Khương Dao kết thúc một ngày làm việc, thấy nhàm chán quá nên đi dạo quanh biệt thự. Cô cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì, nhưng không tài nào nhớ ra được.

Cô đến vườn hoa nhỏ như thường lệ, chỉ vài ngày nữa thôi là hoa hồng tàn. Tranh thủ lúc còn nở, Khương Dao muốn thưởng thức một chút.

Nào ngờ Đông Phù đã đợi sẵn ở vườn hoa.

Anh ta cúi đầu ngồi thẳng trên ghế đá, đưa lưng về phía Khương Dao, trước mặt là vườn hoa hồng, trông rất yên tĩnh.

Khương Dao đi qua, phát hiện anh ta đang nhắm hai mắt, vẻ mặt bi thương.

Đông Phù ngẩng đầu, “Cô Khương.” Nỗi bi thương giấu đi trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ lễ độ và nho nhã.

“Có chuyện gì sao?” Nét mặt của Đông Phù làm người khác xúc động, Khương Dao không thể làm lơ.

Lớp ngụy trang của Đông Phù biến mất, anh ta nhìn cô với vẻ mịt mờ, “Ngài ấy đang rất suy yếu.”

Khương Dao hơi xúc động. Là người trên bức tranh sao? Bệnh tình chuyển biến xấu rồi ư? Cô đau lòng nhìn Đông Phù, khó tưởng tượng ra tâm tình của anh ta vào lúc này, “Sao lại như thế?”

Đông Phù im lặng.

Hỏi kiểu gì vậy hả má! Chẳng lẽ mày còn muốn đâm khoét vào vết thương lòng của người ta lại lần nữa à? Khương Dao ngồi xuống, ánh mắt tha thiết, “Anh ấy sẽ tốt lên thôi.”

“Vốn dĩ đã tốt hơn rất nhiều.” Đông Phù nói, “Mọi thứ đều đã tốt hơn thế mà…”

Lòng cô chợt thắt lại… không phải là hồi quang phản chiếu đấy chứ? Song, cô không dám nói ra.

“Bây giờ lại yếu đến mức không nhìn thấy được.” Vẻ mặt của Đông Phù vô cùng đau đớn.

Khương Dao cũng bị buồn lây, “Đã bao lâu rồi?”

“Hai năm.”

Khương Dao khâm phục Đông Phù, ấy thế mà anh ta có thể ở với một ông chủ bị thực vật đến tận hai năm. Nhất thời, cô không biết nên an ủi anh ta thế nào, dường như không có câu từ nào có thể xoa dịu được nỗi đau ấy.

Khương Dao cân nhắc một hồi, khẽ hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”

Đông Phù lắc đầu.

Hầy, cũng đúng, cô có thể làm được trò trống gì cơ chứ.

“Tôi tin vào thần.” Đông Phù mỉm cười, “Ngài ấy sẽ vượt qua thôi.”

Khương Dao thương xót nhìn anh ta. Lúc này anh ấy cũng chỉ có thể dùng thần để cổ vũ tinh thần cho chính mình.

Đông Phù mỉm cười nhìn về phía Khương Dao.

Khương Dao cảm thấy rùng mình, đến rồi, anh ta lại bắt đầu giở giọng điệu thần linh các kiểu đấy.

“Cô Khương có yêu ai không?”

Không ngờ anh ta lại hỏi câu này.

Khương Dao hơi sửng sốt: “Có chứ. Cha mẹ, bạn bè, ông bà, đất nước và cả ông chủ nữa.”

“Bạn trai thì sao?”

“Không có.”

“Ồ.” Đông Phù lấy được sự chắc chắn thì khẽ cười, “Không cần lo lắng, rất nhanh thôi thần sẽ ban cho cô một người tình.”

Ấy.

Mệnh lệnh của thần chỉ đến trễ chứ không vắng mặt.

“Cô Khương, vì sao cô lại không tin vào thần linh?” Đông Phù nhìn cô.

Bởi vì cô không tiếp thu được những thứ không có thực, cũng không có chuyện cô mong đợi dựa vào sự may mắn.

Con người tin vào thần, là vì để chuộc tội, an ủi, biến những suy nghĩ không thể thành có thể, cân bằng giữa ham muốn và không chiếm được.

Nhưng những lời này đâu cần phải nói ra để làm tổn thương anh ta. Khương Dao cười, không chút để ý: “Sau khi nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa ra đời.”

Đông Phù biết cô cố ý nói đùa, nhưng vẻ mặt anh ta lại trở nên cô quạnh, “Đúng vậy, không tin chính là không tin. Mọi người từ lâu đã không còn tôn thờ thần linh nữa.” Cho nên thần mới hồi phục chậm, gặp phải chuyện nhỏ ngoài ý muốn đã yếu thành thế này.

Giờ vốn đã không còn là thời đại của thần linh nữa rồi.

~*~