Khương Dao ngủ thẳng cho đến khi Đông Phù gọi cô dậy ăn tối.
Lúc xuống lầu, cô lặng lẽ liếc nhìn bàn ăn, trống trải không có một ai.
Khương Dao không rõ lòng mình cụt hứng hay yên tâm, cô thở phào nhẹ nhõm. Chẳng phải Đông Phù đã nói rằng anh ta đã khỏe hơn rồi sao? Trong nhà có khách tới cũng không thèm xuống lầu?
Khương Dao ăn được một lúc, cuối cùng không nén được bèn hỏi: “Ông chủ của anh sao rồi?” Ông chủ của anh… tên là gì ý nhỉ …
“Ổn lắm.”
“Không thể hỏi tên, vậy thì có thể cho tôi biết họ của anh ấy không? Xưng hô như thế nào?” Hẳn sau này ít nhiều cũng gặp anh ta mà? Khương Dao không muốn thừa nhận rằng mình vẫn luôn tò mò về người mình vẽ mỗi ngày.
Cô muốn biết người thật có thực sự đẹp trai như vậy không.
Đông Phù hơi khựng lại.
Khương Dao nhìn anh, ngay cả họ cũng không nói được ư?
Đông Phù hỏi: “Làm thế nào để gọi những người đức cao vọng trọng, được yêu mến và kính trọng, có những cống hiến lớn lao cho dân tộc đây?”
“Chủ tịch.”
Đông Phù: “… Còn gì nữa?”
“Thủ tướng.”
Đông Phù cười: “Cô Khương, xưng hô không liên quan đến chính trị.”
“Giám đốc.”
“Cũng không liên quan tới kinh tế.”
“Danh nhân văn hóa – gọi là tiên sinh.” Khương Dao cười, “Tôi chỉ biết hai cách xưng hô này thôi.” Bỏ đi, cả đời không cần gặp nữa.
Đông Phù cau mày, không hài lòng với chúng.
Không có cách xưng hô nào phù hợp với Thần.
Khương Dao cảm thấy là lạ. Đông Phù thực sự chỉ vì một cái danh xưng mà khó xử sao? Chủ tịch, thủ tướng, giám đốc, thầy, tiên sinh… tất cả đều không được.
Người trên lầu có quyền cao chức trọng vậy ư?!
“Thật ra ngài ấy có một cái tên đã lâu không dùng.”
“Không phải không nói được sao?”
“Việc này thì nói được.”
Khương Dao: “…”
“Đông Quân.”
“Hàn Đông Quân hả?”
“Là ai cơ?”
“Đó là một ngôi sao nổi tiếng sở hữu thể hình đẹp, vẻ ngoài điển trai và kỹ năng diễn xuất tốt.”
“Ồ, tôi không biết người này.”
“Tối nay sẽ biết.”
“Biết kiểu gì chứ?”
“Trên tivi.”
Hai người nhìn nhau, cảm thấy chủ đề này hơi kỳ quặc.
Khương Dao quay mặt đi, hớp một ngụm nước, hỏi: “Vậy nên anh ấy tên là Đông Quân?”
Đông Quân…
Cô bỗng ngẩng đầu lên, “Đông Quân từ” là của anh ấy?”
“Là của ngài ấy.”
Khương Dao khẽ cau mày, “Ý tôi là lúc đầu nó là của ai?”
“Luôn là của ngài ấy.”
Khương Dao lập tức nhớ đến câu chuyện cây cổ thụ ngàn năm tuổi, đây là điều lúc trước mỗi khi đi ngủ cô rất muốn hỏi Đông Phù.
“Tại sao chỉ có loại gỗ đó trong phòng của tôi mà không phải ở nơi khác?” Khương Dao nhìn Đông Phù, “Anh biết rõ rằng tôi sẽ mang sổ đến đây, đúng không?”
“Tôi không hiểu ý của cô lắm.”
“Cổ thụ ngàn năm có thể che giấu tung tích của cuốn sổ đó phải không?”
Ánh mắt của Đông Phù khẽ lay chuyển.
Qủa nhiên.
Lời Lãng Điềm nói là thật.
Còn Đông Phù đã biết hết thảy.
Cô hít một hơi sâu, cảm giác mình đang gặp nguy hiểm.
Lãng Điềm hẳn là người mà Đông Phù thuê? Phải chăng hai người cùng nhau diễn một vở kịch? Không phải đâu, không thể nào, trên đời không thể tồn tại ma quỷ được đúng không?
Khương Dao run lẩy bẩy uống nước ừng ực.
Bây giờ cô có nên tìm hiểu qua về các tôn giáo không? Nên theo Phật Như Lai hay Ngọc Hoàng, Đức Giê-hô-va hay Chúa Giê-su ở phương Tây đây?
Ai kiếm được nhiều tiền nhất?
Khương Dao không biết tại sao trước đây cô không tin vào những chuyện kì quái như vậy, nhưng tại giây phút này, cô đã bị dao động.
Cô luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó, một điều cực kì quan trọng có thể giải đáp được tâm trạng của cô ngay lúc này.
Là gì chứ?
Cô không tài nào nhớ ra nổi.
Nhưng chuyện này không ngăn được Khương Dao thôi cằn nhằn.
Cơm nước xong xuôi và quay về phòng, Khương Dao lên mạng tìm kiếm——
Đạo Phật là tôn giáo nào, giáo lý cốt lõi của đạo Phật là gì, đạo giáo có kiếm được nhiều tiền không, làm cách nào gia nhập đạo giáo, đạo thiên chúa tin vào điều gì, nội dung của “kinh thánh”…
Sau khi xem rất nhiều bài viết, tâm tình Khương Dao trở nên phức tạp:
Cô vẫn muốn tin vào chế độ xã hội chủ nghĩa hơn cơ…
Khương Dao tìm đến nửa đêm thì trên lầu chợt có tiếng động.
Khương Dao dừng lại, bất giác căng thẳng đến nín thở.
Một hồi lâu sau.
Nhạc dạo đầu của buổi phát sóng thời sự vang lên.
Khương Dao mỉm cười đầy khó hiểu.
Cô cảm thấy người trong tấm ảnh không giống kiểu người thích xem thời sự. Sự tương phản quá lớn làm người ta cảm thấy buồn cười.
Khương Dao đặt điện thoại xuống, kéo chăn bông lên. Cô co ro trong ổ chăn, nghe âm thanh đứt đoạn trên lầu, cảm giác sợ hãi đã vơi đi hơn phân nửa.
Có lẽ trên đời này có ma thật. Dù tin hay không, người tin có cách sống của người tin, người không tin có cách sống của người không tin. Trước đây cô không tin, cuộc sống cũng rất tốt.
Thần sẽ không đuổi cùng giết tận chỉ vì người đó không tin vào thần thánh đâu nhỉ? Cô không cần Thần ban phước chỉ vì nó phải tin vào Thần.
Sống một cuộc sống bình thường là được.
Khương Dao nhắm mắt lại.
Cô bây giờ có sức khỏe tốt, có chút tiền dư giả, cuộc sống tươi đẹp đang vẫy gọi cô. Không cần dính dáng, không cần tò mò về những chuyện kỳ lạ, cố gắng hoàn thành xong bức tranh là được rồi.
Hãy để chuyện kỳ lạ thuộc về những người kỳ lạ, và để chuyện của Khương Dao thuộc về mình Khương Dao thôi.
Khương Dao đã nghĩ thông suốt rồi, trạng thái căng thẳng hạ xuống, cả thể xác và tinh thần cô đều được thả lỏng.
Cô vẫn là người tiếp nhận chủ nghĩa xã hội, đấu tranh cho chủ nghĩa cộng sản.
Khi đang chuẩn bị đi vào giấc mộng thì âm thanh trên lầu bỗng thay đổi.
Hửm?
Một bài hát quen thuộc đến lạ cất lên, lời ca đứt quãng – “… Đắm say… nơi ấy thảm cỏ… ánh trăng mang yêu thương… bao nhiêu năm về sau…”
“(Trích) Bên bờ hồ Baikal.”
Khương Dao ngạc nhiên, người trên lầu mở sao?!
Năm phút trôi qua, Khương Dao đã hiểu người trên lầu đang làm gì.
Anh ấy đang xem “Pháp sư vô tâm” do Hàn Đông Quân thủ vai chính.
Khương Dao: …
Sao chuyện lại đi theo hướng kỳ lạ như vậy?
Khương Dao không biết mình đã say giấc tự khi nào, chỉ biết khi cô thức giấc đã là trưa ngày hôm sau. Cô không rõ ai đã tắt chuông báo thức của mình và không nhắc cô dậy.
Hoặc có thể cô đã tự tắt nó?
Khương Dao thẫn thờ một lúc, không biết đang nghĩ gì, cô lẩm bẩm rồi lắc đầu, “Không không không… không liên quan gì đến những thứ này… cố gắng vẽ tranh, cố gắng vẽ tranh… “
Lúc bước ra khỏi phòng, cô âm thầm liếc về phía đầu cầu thang, sau đó nhìn xuống lầu.
Không một bóng người.
Vẫn không thấy bóng dáng người trên lầu đâu.
Đông Phù lừa cô sao? Thực tế người đó vẫn còn yếu lắm?
Khương Dao ngồi trước bức tranh, cô ngẩn người nhìn người trong tranh.
Cô chưa bao giờ vẽ một bức tranh lớn như vậy, theo lý mà nói, nét vẽ này của cô không đẹp bằng bức tranh bình thường cô hay vẽ. Nhưng trên thực tế, bức tranh này là bức tranh đẹp nhất mà Khương Dao từng vẽ.
Phát huy trình độ vượt mức bình thường, Khương Dao rất hài lòng.
Nhưng hiện giờ—-
Khương Dao không thể hiểu nổi sự bất mãn trong lòng.
Rõ ràng cô chưa từng nhìn thấy anh, nhưng tại sao lại cảm thấy bức tranh này kém sức hút như vậy?
Khương Dao ngắm nghía bức tranh, càng nhìn cô càng không hài lòng, thậm chí còn muốn xé đi vẽ lại từ đầu. Mây mù giăng kín trên đỉnh đầu, cô vô cùng phiền muộn.
Bức tranh rác rưởi này sao có thể xứng đáng nhận 10 triệu NDT…
“Vẽ đẹp lắm.” Bỗng, một giọng nói xa lạ vang lên sau lưng cô.
Khương Dao lỡ nhịp.
Cô quay đầu lại, tim như ngừng đập.
Người đàn ông mặc bộ quần áo hệt như trong tranh, dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đôi mắt sâu hun hút đem lại cảm giác tựa như đức vua đứng trên cả thiên hạ. Màu đen khiến anh ta trở nên thần bí, còn màu vàng toát lên vẻ cao quý, đây là người đàn ông mà ai nhìn thấy cũng phải khuất phục.
Khương Dao mấp máy môi, không nói lên lời.
Anh ta mang phong thái thời cổ, không giống người thường.
Anh nhìn Khương Dao vài giây, sau đó xoay người rời đi.
Vài phút sau khi nọ đi mất, Khương Dao mới hoàn hồn.
“Đệt…” Mĩ nam tuyệt trần nào đây, ngực này, mông này, chân dài này…
Ầm ầm—-
Khương Dao run rẩy, sao sét đánh vậy?!
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ… mặt trời vẫn đang tỏa nắng rực rỡ.
Sao đến cả ông trời cũng bảo cô cóc ghẻ không được đòi ăn thịt thiên nga thế?
“Nghĩ cũng không cho…” Khương Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chỉ nghĩ thôi mà, cũng đâu phải sờ mó gì người ta…”
Ầm ầm—-
“Ôi không sờ được chưa… mà không sờ thì lãng phí lắm…”
Ầm ầm—- Ầm ầm—- Ầm ầm—-
Khương Dao lại ngó ra ngoài cửa sổ. Đã xảy ra chuyện gì với sấm sét vậy, rõ ràng không phải trời sắp mưa mà!
Đông Phù bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng tranh.
Khương Dao hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đông Phù cười và nhìn cô, “Cô Khương, không biết cô đã đọc qua “Kinh thánh” do các vị thần phương Tây viết chưa.”
“Chưa đọc, sao thế?”
“Các vị thần phương Tây nói rằng những suy nghĩ tà niệm là xấu xa. Nếu mắt phải của bạn khiến bạn sa ngã, hãy khoét nó và ném đi. Thà mất một phần cơ thể của bạn còn hơn ném cả người vào địa ngục.”
“Hả?”
“Mong Thần tha thứ cho cô.” Anh cúi đầu.
Khương Dao ngơ ngác.
Trong bữa tối, người trên lầu cũng không xuống ăn.
Khương Dao chỉ lên lầu: “Anh ấy không ăn hả?”
“Cô không cần lo cho ngài ấy đâu.”
“Ồ.”
Khương Dao trở về phòng, nghỉ ngơi một lát rồi bàn chuyện với công ty trang trí nội thất về việc sửa sang phòng mới, rồi đăng thông tin tuyển trợ lý studio, sau đó bắt đầu tính toán tài chính vào tháng bảy. Mẹ cô đã gửi một tin nhắn: “Dao Dao, thành phố C đang tuyển giáo viên đấy, con xem thử xem sao.” Đi kèm với một đường liên kết.
Khương Dao không bấm vào đường liên kết, mà tiếp tục tính toán tài chính của bản thân.
Năm phút sau.
“Dao Dao, kỳ thi tuyển công chức ở thành phố C đã có rồi, con có muốn đăng ký không?” Kèm theo một đường liên kết.
Khương Dao thở dài, bấm vào xem thử và trả lời bà Ngô Tuệ: “Mẹ à, đã quá hạn đăng ký, trễ mất rồi.”
Bà Ngô Tuệ lập tức trả lời: “Sao mà trễ được? Mẹ nhìn thấy rõ ràng đó là kỳ thi tháng tám mà!”
“Mẹ ơi, tháng tám mới thi nhưng con phải đăng ký vào tháng bảy. Bây giờ là cuối tháng bảy, đã quá hạn rồi.” Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đã muộn.
Ngô Tuệ tức giận lẩm nhẩm: “Trời ạ, đều tại con cả, sao con không nắm trước thời gian!”
Khương Dao dở khóc dở cười. Cô không muốn tham gia kỳ thi công chức, nắm bắt thời gian để làm gì. Cô vội đổi đề tài: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của bố, bố muốn được tặng gì vậy mẹ?”
Giọng điệu của Ngô Tuệ càng khó nghe hơn: “Sinh nhật của ông ấy thì con đi mà hỏi ông ấy, mẹ không biết!”
Khương Dao biết mẹ ghen tị, cười cười: “Vậy mẹ muốn được tặng gì? Vợ chồng giống nhau, sinh nhật của bố cũng là sinh nhật của mẹ. Đương nhiên cả hai đều có quà.”
Một lát sau Ngô Tuệ mới đáp lại, giọng đã dịu dàng hơn, bà nén giận cười: “Không cần mua gì hết, bố mẹ không muốn gì cả, con về nhà là được.”
“Dạ, tuần sau con sẽ về.”
Khương Dao đặt báo cáo tài chính xuống, chọn hai bộ hơn một nghìn NDT cho bố Khương, mua một chiếc túi hơn năm nghìn NDT cho mẹ Khương, điền địa chỉ nơi cô đang ở.
Quà không thể gửi trực tiếp về nhà, cô phải cắt mác giá tiền trước.
Ngô Tuệ cả đời cần kiệm, nếu biết món quà cô tặng hơn năm nghìn NDT, Khương Dao có thể sẽ mất hai chân.
~~~