Người Tình Ở Nhà Đối Diện

Chương 5-4: Đâu mới là sự thật(4)




"Vì tôi sao? Đây là ý gì, cũng không phải là tôi bảo anh ấy tiếp nhận cái chương trình này mà?" Mặt mũi Mộc Tâm Vân tràn đầy sự nghi hoặc.

Lúc trước khi cô biết được anh vừa mới nhận tiếp thêm một chương trình mới nữa, thì cô còn tức giận đến mức mắng mỏ anh nữa kia mà, thế nào mà lại thành anh tiếp nhận chương trình này là vì cô chứ?

Thấy cô dường như hoàn toàn không hiểu được chuyện anh Cao đã phải dụng tâm lương khổ (*) đối với cô thế nào, Tiểu Diệp không nhịn được nữa, bật nói ra: "Còn chẳng phải là vì anh ấy muốn giúp cho chị đạt được thành tích bán bảo hiểm hay sao! Chính vì chuyện này, cho nên anh Cao đã chạy đi tìm anh Khải, muốn thuyết phục anh mua cho công nhân viên trong công ty khoản bảo hiểm bảo vệ con người. Kết quả anh Khải muốn anh Cao phải nhận chế tác thêm một chương trình nữa coi như là điều kiện để trao đổi, bằng không chị cho rằng anh ấy muốn tiếp nhận thêm cái chương trình này nữa sao?"

(*) Dụng tâm lương khổ (用心良苦 - trong đó chữ “lương - 良” dùng theo nghĩa là rất: ý câu thành ngữ là: dùng rất nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại. Ý trong bài muốn nói: anh Cao đã phải suy nghĩ rất nhiều, tận lực nghĩ cách để giúp đỡ cho chị Mộc trong công việc bán bảo hiểm, cho dù anh biết mình sẽ phải chịu nhiều vất vả, tốn nhiều công sức hơn nữa.

"Anh là vì chuyện mua gói bảo hiểm bảo vệ cho con người, cho nên mới đồng ý tiếp nhận thêm cái chương trình này sao?!" Lúc trước rõ ràng anh nói cho cô biết là chính anh Khải đanh dự định muốn mua gói bảo hiểm này mà, làm sao bây giờ lại có thể biến thành như vậy chứ?

"Đúng vậy đấy, chị ở đây làm công việc bán bảo hiểm, kết quả anh Cao còn mất công sức nhiều hơn so với chị nữa. Anh Cao đối với chị tốt như vậy, từ nay về sau chị cũng không nên phụ bạc anh ấy nữa." Trong cái vòng tình yêu đầy luẩn quẩn này, chưa từng thấy có mấy người si tình như anh Cao.

Mộc Tâm Vân bị kinh ngạc đến mức không sao thốt nổi nên lời nói nữa. Tại sao anh lại phải giúp cô như vậy, rồi lại không nói cho cô biết rõ? Trong khi cô lại không hề bảo anh làm như vậy.

Thấy hốc mắt của cô đỏ ửng, nước mắt trong đáy mắt đã đảo quanh, Tiểu Diệp bị hù dọa sợ đến chết khiếp lên rồi: "Ấy này, không phải là chị lại muốn khóc đấy chứ?"

Mộc Tâm Vân  hít hít cái mũi, ngửa đầu lên, cố nuốt nước mắt trở lại.

Tiểu Diệp thấy thế tranh thủ thời gian nói: "Chị đã cảm thấy rất cảm động rồi  thì từ nay về sau chị hãy yêu anh Cao cho thật tốt vào, đó chính là hồi báo lớn nhất cho anh ấy."

"Tôi và anh ấy không phải..." thuộc loại quan hệ như thế, mấy chữ đằng sau cô còn chưa kịp nói ra miệng, đã nhìn thấy Cao Chi Ngang được đẩy ra ngoài, Mộc Tâm Vân vội vàng chạy đến nghênh đón.

"Làm sao em biết mà chạy tới đây?" Cao Chi Ngang đã tỉnh lại, trông thấy cô, anh có chút ngoài ý muốn lẫn vui mừng kinh ngạc.

"Anh đã tỉnh rồi hả, có đau hay không? Có cảm thấy không được thoải mái ở đâu hay không?" Cô khẩn trương cẩn thận xem xét trên dưới người anh một lượt. Trông thấy trên trán của anh sưng lên thành một cục tướng, cánh tay trái bị băng gạc bao quanh, trên mặt lớp băng gạc vẫn còn mơ hồ lộ ra vết máu màu đỏ thẫm. Trong tim Mộc Tâm Vân cảm thấy đau nhức đến khó chịu, cô vươn tay ra, cẩn thận từng ly từng tí, khẽ vuốt vuốt trên cái trán sưng đỏ của anh. Vừa nghĩ tới anh trở nên thế này cũng là vì muốn giúp cô, nước mắt của cô không sao nhịn được nữa, liền trào dâng lên đầy hốc mắt.

Khóe miệng Cao Chi Ngang khẽ nhếch lên nụ cười, nói: "Anh không sao đâu, bác sĩ nói ta trong hộp sọ của anh không bị xuất huyết máu, còn những thứ khác, kết quả kiểm tra thế nào phải đợi ngày mai xem báo cáo mới biết được." Vừa mới rồi trong khi làm kiểm tra thì anh liền tỉnh lại, khi tỉnh lại người thứ nhất mà anh nghĩ đến đúng là cô. Kết quả vừa ra tới nơi đã nhìn thấy cô, trông thấy cô lo lắng cho mình như vậy, trong lòng anh thấy ấm áp, mọi đau đớn trên người phảng phất cũng giảm bớt đi không ít.