Người Tình Ở Nhà Đối Diện

Chương 3-3: Thanh mai trúc mã (tiếp theo)




Cúi đầu nhìn biểu báo cáo trên bàn, Mộc Tâm Vân hít sâu một cái, mấp máy môi, cố gắng hết sức nở một nụ cười ôn hòa tươi tắn, ngẩng đầu nhìn về phía năm vị tổ viên của mình, điềm tĩnh nói.

“Tháng này cho tới bây giờ thành tích của tổ chúng ta mới chỉ đạt được ba mươi phần trăm (30%) chỉ tiêu đã đề ra. Nhưng cũng không quan trọng lắm vì từ giờ đến cuối tháng còn sáu ngày nữa, chúng ta cần phải cố gắng đầu tư thêm sức lực quyết vượt qua mức chỉ tiêu đã đề ra. E rằng để có thể hoàn thành được chỉ tiêu, tất cả chúng ta sẽ phải đồng loạt ra quân, cùng nhau đi ra ngoài phố phát tờ rơi quảng cáo để tiếp cận khách hàng.”

Cô vừa mới dứt lời, đã có người lên tiếng...

“Chủ nhiệm Mộc à, một lát nữa tôi có hẹn phải đến gặp nha sĩ, không có cách nào đi xuống phố phát tờ rơi quảng cáo để tiếp cận khách hàng.”

“Tôi cũng đã có hẹn với bên thẩm mỹ viện rồi, phải đi đến đó để uốn tóc, cho nên cũng không thể đi được.”

“Tôi cũng phải đi siêu thị giúp mẹ chồng tôi mua thức ăn.”

“Thật xin lỗi, tôi cũng phải đến bệnh viện đi thăm người bạn của tôi, cho nên cũng không thể nào đi được.”

Nghe thấy lời nói của các vị tổ viên kia, Mộc Tâm Vân thất vọng nhìn về phía người người cuối cùng.

“Chị Dương, chị cũng không thể đi hay sao?”

“Tôi...” chị Dương ngẩng đầu lên nhìn qua mọi người, rồi lại nhìn về phía cô, lưỡng lự một lát, lúc này mới mở miệng, “Tôi không sao, tôi có thể cùng với chủ nhiệm đi xuống phố phát tờ rơi quảng cáo để tiếp cận khách hàng được.”

Cuối cùng vẫn còn có một người đồng ý đi cùng, Mộc Tâm Vân nở một nụ cười tươi rói, nét mặt rạng rỡ.

Tổ (Team: tiếng Anh trong nguyên bản) của cô được thành lập đến nay đã được hai mươi tư ngày, nhưng tính thành tích bán bảo hiểm thì trước mắt tất cả mới chỉ có một mình tên của cô, nhìn thấy còn cách rất xa với chỉ tiêu mà Giám đốc đã giao, cô cực kỳ sốt ruột nhưng mà những thành viên khác trong tổ ai nấy đều mang bộ dạng chẳng có gì quan trọng cả, làm cho cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Thu dọn đồ đạc, cô cầm danh thiếp cùng tờ rơi quảng cáo cùng với chị Dương đi ra ngoài. Cô làm người đại diện bán bảo hiểm đã hơn ba năm nay, trong khoảng thời gian này, tất cả người nhà và bạn bè thân thiết, những ai có thể mua được bảo hiểm thì hầu như cũng đều đã ký mua hết cả rồi.

Trừ phi thông qua sự giới thiệu bạn bè, bằng không cũng chỉ có thể tự mình nghĩ ra những biện pháp để khai thác khách hàng mà thôi. Xuống phố phát tờ rơi quảng cáo là một trong những phương pháp tiếp cận khách hàng. Mặc dù phương pháp này giống như là dùng súng bắn chim, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được người muốn mua bảo hiểm, cô cũng đã từng có một vài khách hàng mua bảo hiểm dưới hình thức như vậy.

Bởi vậy khi đi vào trong làn sóng người vãng lai ở trên đường, cô quay đầu sang nói chuyện với chị Dương: “Xuống phố phát tờ rơi quảng cáo mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng có thể nói là chẳng qua cũng nhờ vào vận khí tốt..., nhưng có đôi khi cũng có thể ký được những đơn hàng rất lớn đấy. Giống như tôi cũng đã từng có vài đơn hàng mua bảo hiểm dưới hình thức như vậy đấy. Hơn nữa có người cầm danh thiếp của tôi, mặc dù không theo tôi mua bảo hiểm ngay lập tức, nhưng mà cách một, hai tháng sau lại tới tìm tôi để mua đấy.” Cô một bên vừa phát tờ rơi quảng cáo, một bên vừa bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm của mình cho chị Dương.

Chị Dương là người không hay nói chuyện nhiều lắm, phần lớn thời gian chị đều lẳng lặng lắng nghe lời của cô, không hề đáp lời.

Hai người bọn họ cứ như vậy đứng ở đầu đường, phát ra tờ rơi quảng cáo cho tới trưa.

Người qua lại trên đường, có người thì đưa tay tiếp nhận tờ rơi quảng cáo, có người thì lạnh lùng cự tuyệt. Đến khoảng gần giữa trưa thì ánh nắng trên đầu chiếu xuống càng lúc càng mạnh mẽ. Chị Dương không thể chịu được nữa nên đã đến trốn nắng ở dưới tòa nhà cao tầng rồi.

“À mà này, chủ nhiệm Mộc, tôi nghĩ có lẽ là tôi phải về trước...”

Đột nhiên một chiếc xe hơi RV màu trắng dừng lại, người trong xe quay cửa sổ xe xuống, lên tiếng hỏi: “Mộc Tâm Vân, em ở nơi này làm gì vậy?”

Nhận ra Cao Chi Ngang, Mộc Tâm Vân giơ tập tờ rơi quảng cáo trong tay lên: “Phát tờ rơi quảng cáo.”

“Đã sắp giữa trưa rồi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé.” Anh mở cửa xe ý bảo cô lên xe.

“Không được đâu, tháng này thành tích của tổ còn thiếu rất nhiều so với chỉ tiêu được giao, em phải phát cho xong hết lượng tờ rơi quảng cáo trong tay này đã rồi mới đi ăn được.”

“Còn thiếu nhiều không?” Anh hỏi.

“Rất nhiều.” Cô than thở một tiếng. Nếu như chỉ tính thành tích cá nhân của riêng cô thôi, thì trên thực tế cô đã sớm hoàn thành rồi, nhưng mà bây giờ thân là chủ nhiệm, cô phải chịu trách nhiệm chính đối với thành chung của cả tổ.

Thấy cô đứng ở chỗ này mặt mũi phơi nắng đã đỏ rực lên, Cao Chi Ngang xuống xe, sau đó kéo cô vào trong xe, “Lên xe đi, anh dẫn em đi ký hợp đồng.”

Mộc Tâm Vân vốn đang nghĩ muốn xuống xe, nghe thấy vậy ánh mắt sáng rực lên.”Hả, anh có bạn bè muốn mua bảo hiểm hay sao?”

“Đúng thế!”

“Chị Dương, mau lên xe.” Cô lập tức hưng phấn hướng về phía đồng nghiệp vẫy vẫy tay.

Sau khi chị Dương lên xe, Cao Chi Ngang trực tiếp lái xe chạy thẳng về Công ty chế tác Sao Thiên Vương.

“Hai người cứ vào phòng làm việc của anh trước đã, ở đó chờ anh.”

Đưa các cô vào phòng làm việc riêng của mình xong, anh nhìn quanh, giờ phút này vẫn còn người ở lại trong công ty, rất nhanh anh liền tìm đến con mồi.

“Tiểu Phương, cậu tới đây một chút.”

“Vâng.” Trông thấy vị đại nhân chế tác của công ty đang gọi mình, một cậu thanh niên còn trẻ đang bận rộn với công việc chế tác đạo cụ lập tức buông công việc trong tay mình xuống bên cạnh: “Anh Cao, có chuyện gì không?”

“Cậu đã mua bảo hiểm chưa?” Cao Chi Ngang lập tức hỏi phủ đầu luôn.

“À, chưa mua.” Đột nhiên Tiểu Phương có một dự cảm bất thường.

“Bảo hiểm rất quan trọng cậu có biết không? Nó có thể bảo đảm cho tương lai của chúng ta, từ nay về sau cho dù ngộ nhỡ có bị mắc bệnh ung thư, cũng không cần phải lo sợ gì nữa, chỉ cần có bảo hiểm là cậu cũng không cần phải lo lắng tiền thuốc men đắt đỏ gì nữa.”

“Vâng.” Tiểu Phương yên lặng gật đầu.

Cao Chi Ngang thấy bộ dáng Tiểu Phương giống như trẻ con là dễ dạy bảo, hài lòng nói tiếp: “Biết rõ là tốt rồi, tôi thấy cậu liền mua loại bảo hiểm năm mươi vạn là đủ rồi, đi vào phòng làm việc của tôi để ký kết hợp đồng.”

Cuối cùng Tiểu Phương đã hiểu rõ anh muốn làm cái gì, vội vàng kêu ầm lên, nói: “Chờ một chút, anh Cao à, một tháng tiền lương của em mới có hơn hai vạn, cho nên không dư thừa tiền để có thể mua bảo hiểm đâu” Cậu chỉ là một trợ lý nho nhỏ, chút tiền lương này cậu cũng còn không đủ tiêu, làm sao còn có thể đi mua bảo hiểm được chứ.

“Không quan trọng, để tôi nói với anh Khải một tiếng, tháng sau bắt đầu tăng lương cho cậu lên thêm ba nghìn nữa.”

“Thật vậy chứ?” vẻ mặt Tiểu Phương liền vui vẻ, hỏi lại.

“Đúng thế, mau vào đi ký hợp đồng thôi.” Ánh mắt sắc bén của Cao Chi Ngang lại vừa ngắm thấy một con mồi khác, nhà nhiếp ảnh A Miêu, “A Miêu, cậu tới đây một chút.”

“Chuyện gì vậy, anh Cao?” A Miêu bước tới.

“Cậu đó nhá, rất biết cách dùng tiền đấy, mỗi một lần lĩnh tiền lương về, còn chưa tới cuối tháng đã tiêu sạch trơn rồi, từ nay về sau muốn lấy bà vợ phải làm như thế nào đây, hả?”

Không nghĩ tới anh Cao vừa mới mở miệng liền nhắc đi nhắc lại cái chuyện anh tiêu xài hoang phí thành thói quen, gương mặt đã trưởng thành của A Miêu lập tức đen lại, a Miêu gãi đầu gãi tai, nói: “A, tại không có cách nào giữ được, tiền vừa rơi đến trên tay của em, nếu như em mà không tiêu đi thì giống như nó sắp cắn vào em người mất vậy.”

Cao Chi Ngang cười cười, vẻ mặt thân thiết, đến vỗ vỗ vào bờ vai của anh, bộ dáng rất ra vẻ anh em tốt.

“Nếu đã như vậy, tôi đây cũng đã nghĩ ra giúp cậu một phương pháp giữ lại tiền thừa rất tốt. Tiền lương một tháng của cậu tối thiểu có đến năm, sáu vạn tệ, vậy thì cậu hãy mua mức bảo hiểm một trăm vạn tệ đi, bắt buộc bản thân mình phải tích lũy số tiền thừa kia lại. Như vậy chờ hai mươi năm sau, cậu thì có một món tiền, hơn nữa ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, ba mẹ của cậu, bọn họ cũng có bảo đảm.”

“Nhưng mà...”

“Không cần thiết phải giống như bà già thế, chuyện mua bảo hiểm theo kiểu như thế này càng nhiều càng tốt, không những có thể tích lỹ được tiền lại có thể bảo đảm hơn, không có sự đầu tư nào tốt hơn so với việc mua bảo hiểm đâu. Cứ quyết định làm như tôi đã nói nhé, đến phòng làm việc của tôi ký kết hợp đồng bảo hiểm đi.” Anh dùng lực đẩy mạnh một cái, lập tức ấn luôn A Miêu cường tráng kia đi vào trong phòng.

Vừa quay đầu lại, anh lại bắt được Tiểu Diệp đang lén lút muốn chạy đi.

“Tiểu Diệp, cậu trở về thật là vừa vặn.”

“Anh Cao, việc này..., em, em còn có việc gấp phải đi ra ngoài.” Vừa trở về chỉ nghe thấy mấy lời anh Cao đang nói với A Miêu, phát hiện ra anh Cao lại đang kéo vào mua bảo hiểm, mặt mũi của cụa ta liền tối sầm lại, lòng bàn chân quẹt một cái đã muốn chạy đi, nhưng vẫn bị chậm một bước.

“Không vội mấy phút đồng hồ này, Tiểu Diệp, cậu...” Cao Chi Ngang còn chưa kịp nói hết câu, mặt mũi Tiểu Diệp liền suy sụp xuống kêu đau.

“Anh Cao, em đã có ba tờ chứng nhận bảo hiểm rồi, hơn nữa đều là mua bảo hiểm của Mộc Tâm Vân, anhi đã quên rồi sao?” Hơn ba năm trước, Mộc Tâm Vân vừa mới vào làm ở công ty bảo hiểm, vì muốn giúp cô lập được thành tích, chính anh Cao đã bắt buộc cậu phải mua bảo hiểm.

“Việc mua bảo hiểm thế này không bao giờ chê ít.”

“Này ba khoản bảo hiểm kia của em, mỗi tháng đều phải tốn mất hơn hai vạn tệ của em rồi đấy, em thật sự không còn tiền để tiếp tục mua bảo hiểm nữa đâu! Anh Cao, anh tha cho em đi.”

Nghe vậy, hai tay Cao Chi Ngang liền đưa lên khoanh lại ngang ngực, mắt liếc ngang về phía cậu một cái, “Được rồi, cậu đã nói như vậy thì quên đi, vốn dĩ tôi đã dự tính, độ hai ngày nữa sẽ bàn với anh Khải chuyện tăng lương cho cậu...”

Vừa nghe thấy anh nói như vậy, Tiểu Diệp lập tức trở nên thân thiện túm luôn lấy tay của anh, “En mua bảo hiểm, em mua bảo hiểm mà... Anh Cao, cầu xin anh đấy, anh nhất định phải nói chuyện tăng lương cho em đấy.”

Cốc cho cái tên xảo quyệt này một cái, Cao Chi Ngang hài lòng nói: “Còn không mau đi vào đi.”

“Vâng”

Mộc Tâm Vân và chị Dương ở trong văn phòng, chỉ thoáng cái đã ký được vài đơn hàng mua bảo hiểm. Ký được đơn mua bảo hiểm rồi, vẻ mặt hai người đều tươi cười, chỉ là những thành tích này Mộc Tâm Vân không ghi dưới danh nghĩa của bản thân mình, mà cô đã phân phối cho năm cái tên của tổ viên, tránh cho sổ ghi thành tích tháng này của các cô bị treo trứng (ý nói thành tích là số không), chỉ có thể được hưởng mức lương cơ bản thấp nhất.

Tiểu Diệp ký xong hết mấy tờ hóa đơn mua bảo hiểm, nhìn về phía Mộc Tâm Vân, bật thốt lên câu nói: “Từ nay về sau nếu như cô không chiu gả cho anh Cao, tôi nhất định sẽ không thể để cho anh ấy phải chịu cam tâm như vậy.” Tuy rằng bị anh Cao ép buộc mua nhiều bảo hiểm như vậy, nhưng mà khi nhìn thấy anh Cao yên lặng làm nhiều chuyện vì cô như vậy, cậu thật sự rất hi vọng cuối cùng anh Cao có thể cưới được cô gái mà mình yêu mến như nguyện ước.

“Anh đang ở đây nói cái gì vạy?” Đối với những lời nói mà Tiểu Diệp thốt lên đột ngột như vậy..., vẻ mặt của Mộc Tâm Vân hiện rõ sự khó hiểu.

Cô làm sao có thể gả cho Cao Chi Ngang được chứ! Hai người bọn họ chỉ là anh em, là bạn tốt mà thôi, không phải là quan hệ kiểu bạn trai bạn gái. Nhưng cô lại không kiềm chế nổi mà nhớ lại cái chuyện đã xảy ra trong đêm hôm đó tại Đài Nam. Bọn họ đã có quanhiều hệ da thịt thân thiết như vậy, liệu còn có thể coi như là anh em được sao?

Nhưng không phải là quan hệ anh em thì là thế nào?

Quan hệ bạn bè Nam nữ hay sao? Không có khả năng này được, Cao Chi Ngang vừa không thương cô, mà cô cũng không yêu Cao Chi Ngang. Cho nên hai người bọn họ vẫn chỉ có thể là làm bạn tốt của nhau, một đôi bạn thân do không cẩn thận nên đã để phát sinh quan hệ có chút thân mật mà thôi. Chỉ có điều, từ nay về sau, nếu như anh không thể gặp được đối tượng trong lòng, thì cô cũng không biết phải nói thế nào nhỉ..., có lẽ cô có thể cân nhắc để gả cho anh, gả cho anh cũng có chút thích hợp.

Phát hiện trong đầu mình lại bắt đầu nảy sinh ý định muốn gả cho anh, cùng anh làm bạn đến già, Mộc Tâm Vân sợ tới mức vội vàng lắc lăc đầu, muốn vứt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu kia đi.

“Cô không biết là anh Cao... anh ấy đã vì cô...”

Cao Chi Ngang vừa đi tới nghe thấy lời mà Tiểu Diệp đang nói..., liền lên tiếng cắt ngang lời của cậu ta, “Tiểu Diệp, ký cho xong đi rồi mà đi làm công việc của cậu chứ, vừa rồi không phải cậu đã nói còn có việc đó sao. Đúng rồi, ngày mai cậu nhớ rõ là mang phí bảo hiểm đến nhé.”

Khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cao Chi Ngang, Tiểu Diệp thức thời vuốt vuốt cái mũi đi ra ngoài. Anh Cao, cái người này, đối với người khác đều tỏ ra rất khí phách, duy chỉ có ở trước mặt Mộc Tâm Vân lại cực kỳ nhút nhát...